• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tam ca thật sáng suốt!" Dạ Tinh Húc chợt trở nên hăng hái, nhìn quanh một lượt thấy chỉ có một mình Lương Nhân đang ở bên cạnh thì hạ thấp giọng hỏi: "Phủ huynh thu nhận được một mỹ nữ xinh đẹp như tiên từ bao giờ thế?"

Dạ Chí Thần hờ hững đáp: "Đệ nói Thượng Quan Ý à? Chẳng phải đệ đã thấy nàng ấy rồi ư, sao lại.."

"Không phải Thượng Quan Ý!" Dạ Tinh Húc cười ngắt lời, dùng tay áng chừng rồi tiếp tục miêu tả: "Cao khoảng chừng này, khá gầy, mặc váy trắng tinh."

Dạ Chí Thần nhướng mày nhìn Lương Nhân, Lương Nhân suy nghĩ cẩn thận hồi lâu, sau đó lắc đầu dứt khoát.

Dạ Tinh Húc sửng sốt, sau đó vỗ đùi: "Vậy chắc chắn là thị nữ rồi! Nhưng thị nữ trong phủ huynh... chẳng phải đều có hạn sao? Bên cạnh huynh không có thị nữ, vậy chắc chắn là bên Vương phi và Thượng Quan cô nương rồi. Nhưng cũng không đúng, thị nữ xinh đẹp như vậy, sao các huynh có thể chưa từng chú ý tới?"

Nói mãi nói mãi, Dạ Tinh Húc kéo luôn cả mình vào, trong đầu chỉ còn lại khuôn mặt đẹp không tì vết của Sở Kiều Tịnh, quanh quẩn trong đầu không xua đi được, tựa như chén mật ong làm lòng hắn ta say đắm.

Lương Nhân lặng lẽ nhìn Vương gia nhà mình, cảm thấy bất lực thay Dạ Chỉ Thần.

Có lẽ Thất Hoàng tử điện hạ này là người không đứng đắn nhất trong các Hoàng tử. Tuy bụng đầy văn thơ nhưng suốt ngày chỉ thích chơi bời lêu lổng khắp nơi, gặp cô nương xinh đẹp nào là lại ngâm thơ khen ngợi người đó, đến Hoàng đế cũng hết cách với hắn ta.

Khi không chịu nổi nữa, ông chỉ có thể tìm một lý do hoang đường để đuổi Dạ Tinh Húc ra khỏi Quốc Thành một thời gian, coi như trừng phạt.

Mà Dạ Chí Thần và Hoàng tử hoang đường Dạ Tinh Húc này, dù tính tình một nóng một lạnh, hứng thú và sở thích hoàn toàn khác nhau nhưng lại là hai người có tình cảm thân thiết nhất trong các Hoàng tử.

Thấy bộ dạng ngớ ngẩn của đệ đệ, Dạ Chí Thần lật sách, cười như không cười bảo: "Ta thấy chắc là đệ uống say rồi đấy, tất cả nữ quyến trong phủ của ta đều được ghi chép trong sổ sách, nếu có mỹ nữ xinh đẹp như tiên như đệ nói, làm sao trong phủ lại không biết được?"

Trước khi tới quả thật Dạ Tinh Húc đã uống hai vò rượu, lúc này hai má đã ửng hồng, hắn ta cười hì hì, vẫn không buông tha, tiếp tục lẩm bẩm: "Chẳng lẽ thật sự là đệ nhìn nhầm?"

"Đúng, đệ nhìn nhầm rồi." Dạ Chí Thần đặt bút xuống, nhìn đệ đệ hồn phách đã bay ra ngoài tìm mỹ nhân như tiên đó, nói với Lương Nhân: "Chắc tối nay đệ ấy không đi đâu, tìm một sương phòng sắp xếp cho đệ ấy, đừng để đệ ấy đụng tới rượu nữa."

Lương Nhân đáp lời, vô cùng thuần thục tìm người vừa dỗ dành vừa lừa gạt kéo vị Hoàng tử hoang đường này tới sương phòng.

Sân nhà ồn ào cuối cùng cũng yên lặng, Dạ Chí Thần đặt tài liệu trong tay xuống, thổi tắt ngọn nến đang đung đưa.

Hắn chỉ coi những lời vừa rồi Dạ Tinh Húc nói là lời khi say, hoàn toàn không để trong lòng, uống thuốc Sở Kiều Tịnh kê xong rồi chìm vào giấc ngủ bình yên.

Ngày hôm sau, nhóm Dạ Chí Thần lên xe ngựa vào cung dự yến tiệc.

Mùa hè năm nay dường như đến rất đúng lúc, mấy ngày trước còn mưa liên miên, sáng nay tỉnh dậy đã thấy trời quang mây tạnh, đến tận trưa vẫn thấy trời trong xanh vô tận, một gợn mây cũng không thấy.

Sở Kiều Tịnh lặng lẽ vén rèm xe ngựa lên, ngẩng đầu nhìn thời tiết tốt này.

Không biết vì sao tâm trạng của nàng không thể dễ chịu như thời tiết này, trong lòng cứ bức bối một số chuyện không thể giải thích rõ.

Thư hòa ly đã cầm trong tay, nhưng còn phải đợi gần một năm nữa mới có thể rời đi.

Sở Kiều Tịnh lặng lẽ thở dài, đang định buông rèm xuống, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại bắt gặp đôi mắt hẹp dài của Dạ Chí Thần.

Dạ Chí Thần cưỡi ngựa đi song song với xe ngựa của Sở Kiều Tịnh, lúc này hắn đang nhìn nàng với vẻ mặt đăm chiêu.

Độc tố trong người hắn đã hoàn toàn được loại bỏ, sắc mặt đã gần như trở lại vẻ bình thường.

Giờ phút này tham gia yến tiệc trong cung nên càng ăn mặc sang trọng hơn, mái tóc đen, đầu đội vương quan, tuy đẹp trai ngời ngời nhưng quanh người lại tỏa ra vẻ lạnh lùng xa cách.

Có điều, Sở Kiều Tịnh cũng chẳng sợ hơi thở lạnh lùng này, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: "Có chuyện gì?"

Dạ Chí Thần nhìn đi chỗ khác, chỉ nói một câu: "Cẩn thận lời ăn tiếng nói."

Sở Kiều Tịnh sững người.

Mặc dù Hoàng hậu tổ chức yến tiệc, nhưng bữa tiệc hôm nay không chỉ có nữ quyền mà còn có những người nổi tiếng và có quyền trong triều đình tham gia, lễ nghi rườm rà.

Hơn nữa bình thường Hoàng tử Dạ Chí Thần không được cưng chiều, làm việc khiêm tốn không kiêu căng, cho nên Sở Kiều Tịnh cũng cẩn thận hơn. Sau khi xe ngựa vào cửa cung, nàng bắt đầu âm thầm quan sát tình hình xung quanh.

Tế thiên và bái lễ xong, hoàng thân và quý tộc lần lượt vào bàn dùng bữa.

Sở Kiều Tịnh dựa theo lễ nghi ngồi sau Dạ Chí Thần, có cung nữ đi tới rót rượu, bỗng nhiên nàng nghe thấy một vài lời đàm tiếu.

Nhớ đến câu "cẩn thận lời ăn tiếng nói" của Dạ Chí Thần, Sở Kiều Tịnh cụp mắt, chỉ tập trung làm việc của mình.

Dù sao đây cũng không phải Thần Vương phủ, bây giờ hắn là Thần Vương, còn nàng thì là Hoàng tử phi.

Tay áo của các vũ nữ như cành phan chiêu hồn đẹp nhất thế gian, làm say lòng người, tiếng đàn sáo vang lên bên tại không dứt.

Hoàng đế ở trên đài cao cũng uống mấy ly, bầu không khí khá dịu, hoàng thân và thần tử ở đây cũng thoải mái hơn nhiều.

Sở Kiều Tịnh nâng ly lên uống rượu, bình tĩnh lấy tay áo che mặt, sờ lên vết sẹo ngụy tạo, may mà chưa có chuyện gì xảy ra.

Bột mì trộn với trứng gà rồi điều chỉnh màu làm thành vết sẹo giả, nàng còn thêm vào một thứ đặc biệt khiến nó không chỉ giống như thật mà còn chắc chắn.

Nhưng bởi vì không quen có thứ dính dính trên mặt nên Sở Kiều Tịnh vô thức muốn chạm vào.

Hành động nhỏ này của nàng lập tức thu hút sự chú ý của những người có ý đồ.

"Vị muội muội này là Chính phi của Thần Vương điện hạ nhỉ? Ồ, quả nhiên vẫn phải là yến tiệc do Hoàng hậu đích thân tổ chức mới có thể mời được khách quý như muội muội đây."

Nàng vừa đặt chén rượu xuống, bên tai đã vang lên lời chào quái gở từ xa đến gần.

Sở Kiều Tịnh quản lý tốt biểu cảm, quay đầu nhìn người đến, khóe miệng hơi nhếch lên: "Cả thiên hạ đều là thần và tử, tiệc của hoàng gia nào có khách quý hay không quý chứ."

Người tới là Chính phi của Hiên Vương, nhị tử của Hoàng thượng, Tưởng Nhã Linh.

Tổ phụ của nàng ta là nguyên lão tam triều, truyền kỳ trong giới văn học, từ nhỏ huynh trưởng của nàng ta đã lớn lên trong cung, đi học cùng Hiền Vương.

Tưởng Nhã Linh là nữ nhi cưng của phụ thân nàng ta, nếu xét về độ ngang ngược hống hách bình thường thì có lẽ đến nguyên chủ Sở Kiều Tịnh cũng không dám xưng là số một.

Còn vì sao nàng ta lại đến gây sự với nàng... có lẽ vẫn là vì phu quân của nàng ta – Dạ Minh Hiên, Hiên Vương điện hạ.

Dạ Minh Hiền là nam tử tôn sùng quyền lực, không cố chấp với nữ sắc như Dạ Tinh Húc, vậy nên khi xưa hắn ta cưới tôn nữ bảo bối Tưởng Nhã Linh của Tưởng Các lão, cả Quốc Thành đều nhìn ra được hắn ta vì quyền thế phía sau Tưởng gia.

Nhưng tiếc là chỉ có một mình Tưởng Nhã Linh cho rằng Dạ Minh Hiền yêu mình nên mới cưới mình, mặc kệ người khác nói thế nào khuyên thế nào, nàng ta lớn lên trong nhà kính không có tâm cơ nên chưa từng nghi ngờ.

Tưởng Nhã Linh lắc hông đi về phía Sở Kiều Tịnh, giơ chén rượu lên, cười giả tạo hỏi: "Muội muội miệng lưỡi sắc bén thật đấy, có lẽ đây chính là điều ông trời muốn nói, nữ nhân thông minh không xinh đẹp, nữ nhân xinh đẹp không thông minh phải không?"

Sở Kiều Tịnh nở nụ cười, rõ ràng nàng ta đang châm chọc nàng xấu xí.

Ha, tưởng nàng vẫn là người trước đây à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK