• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, Lương Nhân đang bước vào viện của Dạ Chỉ Thần, sau khi lệnh cho những người không liên quan lui ra, hắn ta mới đi về phía Dạ Chí Thần.

"Điều tra được gì rồi?"

"Thuộc hạ đã phái người đến Cấm quân bí mật hỏi chuyện liên quan đến mũi tên bắn chủ nhân. Tân binh trong vòng năm năm đều không biết chuyện, cuối cùng hỏi được một lão tướng đã về nhà nghỉ hưu vài năm biết được thủ pháp của mũi tên ấy. Khi Tiên để đánh dẹp Tây Quận, ông ấy đã nhìn thấy nó ở kỵ binh của quân phía Tây"

Dạ Chí Thần ngước mắt: "Rồi sao nữa?"

Lương Nhân hơi khó khăn nuốt khan một cái, lúc này mới nói tiếp: "Chủ nhân, lão tướng đó nói cung pháp lúc đến vô tung lúc đi vô ảnh này đã không thấy trong chiến tranh nhiều năm rồi, trên giang hồ cũng chỉ có lời đồn đại, vậy nên manh mối bị cắt đứt tại đây. Còn về phần đám người này, có lẽ Thượng Quan Trắc phi cũng không thể tiếp xúc được, e rằng ngày đó ngăn cản người cũng chỉ là trùng hợp thôi."

"Có lẽ là trùng hợp, nhưng người có thể mang được cung pháp đã thất truyền từ Tây Quận đến Bất Dạ Quốc thế này có lẽ cũng có lai lịch rất lớn." Dạ Chí Thần rất bình tĩnh: "Cho người tiếp tục chú ý, nhất là để ý xem trong đại nội hoàng cung thời gian này có cao thủ nào được chiêu mộ vào Cấm quân và Cẩm y vệ hay không."

Lương Nhân gật đầu, nói tiếp: "Còn chuyện về cỏ Ngọc Ảnh... Những gì chủ cửa hàng cỏ Ngọc Ảnh nói đều rất ăn khớp, còn nữa... thuộc hạ cũng đã điều tra bên phía Thượng Quan Trắc phi rồi, nàng ta không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với chủ cửa hàng cỏ Ngọc Ảnh, còn về việc có nhờ người khác làm hay không thì không biết được."

Dạ Chỉ Thần trầm mặc, nhớ tới cái chết của người bỏ thuốc lúc đó, thật lâu sau mới gật đầu nói: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."

Cho dù muốn điều tra tiếp chuyện này thì cũng chỉ có thể dừng lại ở đây.

Mười ngày sau, chất độc trong người Dạ Chỉ Thần cơ bản đã được lọc sạch, sinh hoạt bình thường không còn bị cản trở, nhưng sắc mặt hắn vẫn không tốt, cần tĩnh dưỡng một thời gian.

Mấy ngày nay Sở Kiều Tịnh vẫn dần dần từng bước thay thuốc cho Dạ Chí Thần.

Sau khoảng thời gian tiếp xúc này, hai người không còn giương cung bạt kiếm như trước nữa, thi thoảng khi ở riêng còn mang lại cho người ta cảm giác hòa hợp khó tả.

Trong khoảng thời gian chữa trị vết thương cho Dạ Chí Thần, mỗi tối nàng cũng xử lý vết sẹo trên mặt mình, mười ngày nay vết sẹo lớn đã gần như được xử lý sạch sẽ, nhưng một số chỗ nhỏ vẫn còn dấu vết.

Nếu muốn hoàn toàn xử lý sạch sẽ, e là phải mất hơn nửa tháng nữa mới từ từ khôi phục lại.

Nhìn nữ tử trong gương, ngay cả Mai Anh đang ôm hộp trang điểm phía sau cũng sững sờ.

"Vương phi xinh đẹp quá!"

Sở Kiều Tịnh nhìn Mai Anh trong gương, thấy dáng vẻ kinh ngạc ngỡ ngàng của nàng ấy, không khỏi mỉm cười.

Nụ cười này thật sự quá đẹp, hơn hẳn các công hầu quý nữ có tiếng trong Quốc Thành. Cho dù Thượng Quan Ý được mệnh danh là mỹ nữ số một mà đứng bên cạnh thì cũng chỉ làm nền cho nàng.

Sở Kiều Tịnh hơi ngỡ ngàng, khuôn mặt này khác hoàn toàn với khuôn mặt ban đầu của nàng trước khi đến với thế giới này.

Nàng không ngờ thì ra nguyên chủ lại có khuôn mặt quyến rũ đến thế.

Nhìn cặn thuốc còn sót lại trong tay, Sở Kiều Tịnh ra khỏi phòng, ném toàn bộ xuống ao.

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vội vã vang lên gần đó, Sở Kiều Tịnh nghe thấy một giọng nam: "Các ngươi mau tìm giúp ta đi, giống mèo đó của ta quý lắm đấy!"

Nàng vô thức trốn sau thân cây, khó hiểu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Chỉ thấy bốn năm hạ nhân đang chia nhau đi tìm, chắc là đang tìm mèo cho chủ nhân kia rồi.

Ánh trăng như nước, dưới bóng cây, Sở Kiều Tịnh không nhìn rõ mặt nam tử, chỉ loáng thoáng nhìn thấy góc áo của hắn ta, chất vải đó dù nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được hắn ta là một người rất có thân phận.

Không biết vì sao, dường như hắn ta cảm nhận được điều gì đó, thong thả đi về hướng này mấy bước giống như đi dạo.

Sở Kiều Tịnh hoảng hốt, mau chóng rời đi.

Nhưng cái ao này vừa khéo lại là trung tâm nối liền mấy viện trong Thần Vương phủ, mà đường nam tử này đi lại là hướng về viện của nàng, làm nàng bổng chốc không biết phải đi hướng nào.

Dưới cơn luống cuống, hơi thở của Sở Kiều Tịnh không còn bình tĩnh như lúc nãy, trọng tâm không vững bước chân loạng choạng, đúng lúc giẫm phải cành cây bên cạnh ao, phát ra âm thanh răng rắc.

Nam tử áo gấm khựng lại, lập tức đi về phía này: "Ai đang ở đó?"

Người có thể đi lại trong Vương phủ không phải tránh né gì thế này, có lẽ thân phận không thấp.

Sở Kiều Tịnh sờ mặt mình, nhớ đến lời dặn dò của phụ thân, nàng liền tăng tốc chạy trốn.

Nương theo bóng cây và màn đêm, không biết đi qua rừng cây bên hồ bao lâu, Sở Kiều Tịnh lén lút đi vòng quanh Vương phủ một vòng mới dám về lại viện của mình.

Nam nhân mặc áo gấm phía sau không đuổi theo, có lẽ đã cắt đuôi được rồi.

Nhưng điều nàng không biết là nam tử áo gấm đó lúc này đã đứng trên cây, bước đi vững vàng như đi trên mặt đất, nương theo ánh trăng sáng, hắn ta vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt khi nàng quay lại sau một lúc vội vã trốn chạy.

Khuôn mặt nữ nhân như tuyết trắng, sống mũi cao, môi anh đào xinh xắn, tuy chỉ nhìn rõ trong chốc lát nhưng Dạ Tinh Húc chợt cảm thấy tim mình đã bị khuôn mặt đó cướp mất.

Sở Kiều Tịnh thì lại hoàn toàn không hề hay biết, nàng thở hổn hển về phòng ngủ, sau khi xác nhận một lần nữa rằng mình không bị đuổi theo, nàng liền dặn dò Mai Anh: "Chuyện ta đã chữa khỏi sẹo chỉ có ngươi và bốn huynh đệ biết, bên phía Thừa tướng phủ... sau này có cơ hội ta sẽ tự nói."

Mai Anh hơi giật mình, tuy không biết vì sao lại như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lời.

Vừa nói xong, Sở Kiều Tịnh liền lấy một chiếc hộp công cụ ra, điều chỉnh một ít bột và màu sắc, vẽ lại dựa theo hình dạng của vết sẹo ban đầu.

Cùng lúc đó, trong chính điện của Thần Vương phủ.

"Tam ca, Tam ca! Huynh để đệ chờ lâu quá đó!"

Một giọng nói tươi vui phá tan màn đêm yên tĩnh, Dạ Chí Thần ngẩng đầu lên từ bàn sách, nhìn thấy Dạ Tinh Húc ôm theo con mèo trắng như tuyết hứng khởi chạy về phía mình, hạ nhân ở cửa cũng không ngăn được.

Dạ Chỉ Thần đặt bút xuống, cử động cần cổ cứng ngắc, hất cằm về phía hạ nhân.

Hạ nhân nhìn Dạ Tinh Húc, ngoan ngoãn lui ra, còn nhân tiện đóng cửa lại.

Dạ Tinh Húc vuốt ve con mèo trong lòng: "Như Hoa nhà đệ suýt nữa thì lạc mất, Thần Vương phủ của huynh rộng quá, làm đệ tìm mãi mới thấy!"

Dạ Chí Thần vẫn bình thản, nhưng đáy mắt luôn lạnh lùng lại có thêm vẻ nhu hòa dịu dàng: "Đệ vội vã chạy tới tìm ta tới mức hạ nhân cũng không ngăn được đệ như vậy, chắc không phải vì chuyện này đâu đúng không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK