Sở Thừa tướng nghe thấy tiếng động thì ngước mắt, vừa định lên tiếng thì đã thấy Sở Kiều Tịnh đẩy cửa vội vã bước vào rồi ngẩn người, trông nàng có thêm vẻ đáng yêu mà bình thường rất ít khi lộ ra.
Sở Thừa tướng cũng sửng sốt theo.
Mãi đến khi cuốn sách trong tay rơi xuống bàn, ông mới sực tỉnh lại, lập tức vén áo đứng dậy từ sau bàn, bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay Sở Kiều Tịnh.
"Con bé này, sao không biết đường bảo hạ nhân thông báo một tiếng thế? Mau lại đây, ngồi cạnh cha để cha ngắm con thật kỹ nào!"
Giọng Sở Thừa tướng hơi run rẩy, vẻ uy nghiêm thường ngày khi ở trước mặt nữ nhi thì không còn lại chút nào nữa.
Nắm lấy bàn tay gầy đi rõ ràng của Sở Kiều Tịnh, người làm cha vô cùng đau lòng.
Sở Kiều Tịnh ngơ ngác đi theo phụ thân, đến khi ngồi xuống nàng mới phát hiện ra điều gì đó, ngạc nhiên nói: "Để lừa nữ nhi rời Thần Vương phủ nên người cố ý giả ốm sao?"
Lúc này vừa khéo Tướng phu nhân cũng vén rèm đi từ phòng bên ra, bà nở nụ cười tươi như hoa.
"Đừng nhắc nữa, nghe nói Thần Vương nạp thêm cô nương tên là Thượng Quan gì đó, cả đêm qua cha con ngủ không ngon, sợ con chịu uất ức ở Vương phủ nên vội vàng tìm cớ lừa con về đấy!"
Thừa tướng phu nhân nhanh nhẹn lấy bánh ngọt mới ra lò từ tay thị nữ, kéo Sở Kiều Tịnh lại, xót xa nói: "Mau nếm thử đi."
Sở Kiều Tịnh nhận lấy bánh ngọt cắn một miếng, trong miệng đều là hương vị ngọt ngào của bánh.
Nàng cụp mắt, trong lòng và hốc mắt đều nóng lên.
Ở thời đại này, cuối cùng nàng cũng không phải cô đơn một mình nữa.
"Cha, mẹ, con không sao, con sống rất tốt."
Sở Kiều Tịnh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt yêu thương và bất đắc dĩ của phụ mẫu, nàng cảm thấy được sống lại một lần nữa có lẽ là món quà trời cao ưu ái cho mình.
Khi Sở Kiều Tịnh còn đang cảm khái thì bức màn rung lên, một người ngồi xe lăn được Triệu Mộng Dao mắt đỏ hoe đẩy tới.
Người ngồi trên xe lăn mặc một bộ trường bào màu trắng, đầu đội ngọc quan, tư thái tao nhã như ngọc thô chưa mài, khóe môi hơi cong lên nở nụ cười nhẹ, hắn quan sát nàng từ trên xuống dưới mấy lần mới khẽ nói: "Thần Vương đối xử với muội không tốt à? Bao nhiêu lâu không về nhà, trông muội gầy đi nhiều quá."
Sở Kiều Tịnh cũng đang quan sát người tới, dựa vào trí nhớ, nàng biết người này chính là Đại ca Sở Kỳ Dương của mình.
Năm đó nàng giận dỗi với người nhà bỏ nhà ra đi, đúng lúc gặp phải nguy hiểm, là hắn đã không ngần ngại xả thân cứu nàng.
Cũng vì nàng ngang bướng khiến cho nam tử phấn chấn hăm hở năm đó trở nên tàn tật, vẫn luôn phải chịu đựng đòn đả kích kép từ nội tâm và thể xác.
Mà sau chuyện đó, nguyên chủ cũng không hề áy náy chút nào, đón nhận tình yêu thương của ca ca như một lẽ hiển nhiên, thậm chí còn chưa từng một lần chủ động đến viện của hắn để thăm, cho đến tận khi xuất giá cũng vậy.
Vốn tưởng rằng gặp lại, ít nhiều gì Sở Kỳ Dương sẽ oán hận nàng, nhưng không ngờ lời đầu tiên hắn nói lại là hỏi thăm nàng.
Bỗng chốc, lòng Sở Kiều Tịnh vô cùng phức tạp.
Nàng mím môi, giọng nói hơi khàn, hơi chua chát: "Dạo này Đại ca có khỏe không?"
Nghe thấy lời này của nàng, hai tay đang đẩy xe lăn của Triệu Mộng Dao chợt siết chặt, muốn nói gì đó nhưng kìm lại, chỉ còn lại sự trách cứ nồng đậm trong mắt.
Nhưng lời nói hỏi thăm đơn giản này vào tai Sở Kỳ Dương lại khiến hắn có một thoáng sửng sốt, đến khi phản ứng lại, nụ cười bên môi hắn càng tươi tắn hơn.
Sở Kỳ Dương càng nho nhã dịu dàng bao nhiêu thì đôi chân không thể đứng dậy được nữa của hắn lại càng khiến người tiếc thương.
Triệu Mộng Dao đứng sau lưng hắn cụp mắt, nhưng đáy mắt đã đỏ hoe.
Khi xưa nàng ấy gặp Sở Kỳ Dương thật sự là "tình yêu sét đánh" y như trong truyện.
Mà ngặt nỗi mẫu thân nàng ấy lại tôn sùng tiền như mạng, vốn tưởng rằng gả cho đích trưởng tử của Tướng phủ là sẽ giàu sang phú quý, nhưng bây giờ…
Thấy chân Sở Kỳ Dương không còn hy vọng chữa khỏi, Liễu Thị và người nhà bà ta lại ép buộc nàng ấy hòa ly.
Nàng ấy sẽ không bao giờ hòa ly, trừ khi nàng ấy chết!
Cho dù chết nàng ấy cũng nhất định phải làm thê tử của Sở Kỳ Dương, làm ma của Sở Thừa tướng phủ!
Nhìn Đại tẩu khổ sở như vậy, Sở Kiều Tịnh thở dài trong lòng.
Thực ra không cần nói, nàng cũng đoán được Đại tẩu mong muốn điều gì.
Sau vài câu hỏi thăm đơn giản, Sở Kiều Tịnh hắng giọng, kéo tay phụ thân rồi nghiêm túc nói: "Cha, thời gian trước nữ nhi may mắn gặp được một vị thần y, học được một số kỹ năng từ ông ấy, hay là để nữ nhi khám cho Đại ca nhé, biết đâu có thể chữa khỏi chân cho huynh ấy."
Sở Kỳ Dương hơi giật mình, trong đôi mắt trong veo dường như có một tia sáng lóe lên, nhưng chỉ trong chốc lát rồi lập tức khôi phục như cũ: "Chân của Đại ca thế nào trong lòng Đại ca biết rõ. Mấy năm nay phụ thân cũng hao tốn không ít tâm tư nhưng không mấy hiệu quả, sợ rằng cả đời cũng chỉ thế này thôi. Nhưng ta đã quen rồi, như bây giờ cũng rất tốt."
Nhìn dáng vẻ hờ hững lãnh đạm của hắn, trong lòng Sở Kiều Tịnh không khỏi chua xót.
Sở Kỳ Dương đang trong độ tuổi rực rỡ, là người tài năng giỏi giang, nhưng bây giờ lại chỉ có thể ngồi xe lăn. Người khác nhìn vào còn thấy đau lòng, chứ nói gì là đương sự như hắn.
Lời này của hắn chỉ để an ủi họ thôi.
Sở Kiều Tịnh hít sâu một hơi, tiến lên hai bước, ngồi xổm trước mặt hắn, nắm lấy đôi tay đang đặt trên đùi của hắn: "Năm đó muội muội bướng bỉnh không hiểu chuyện, Đại ca không muốn tha thứ cho muội sao?"
Nhắc lại chuyện cũ này, Thừa tướng phu nhân nãy giờ vẫn luôn im lặng, lúc này hai mắt đã đỏ hoe.
Cho dù thời kỳ đầu triều đình hỗn loạn, Thừa tướng phủ đã trải qua mấy phen sóng gió, Sở Kỳ Dương là đích trưởng tử chín chắn hiểu chuyện khiến người ta đau lòng, cùng với thứ tử Sở Kỳ Nguyên và Sở Kỳ Tinh học văn luyện võ từ nhỏ.
Mọi người đều nghĩ sau này đích trưởng tử nhất định sẽ là trọng thần trong triều, ai ngờ hai chân…
Cũng chính vì lý do này mà cả Quốc Thành đều trách tội Sở Kiều Tịnh chuyện nàng làm chân Sở Kỳ Dương bị phế, cũng bao gồm cả Đại tẩu Triệu Mộng Dao.
"Muội nói gì vậy chứ? Muội là muội muội duy nhất của ta, chuyện năm xưa vốn không trách muội, muội không cần phải tự trách." Sở Kỳ Dương nắm ngược lại tay Sở Kiều Tịnh, vỗ lên mu bàn tay nàng, giọng điệu có phần trách móc, nhưng trong mắt lại tràn ngập yêu thương.
"Cho dù Đại ca không trách nhưng trong lòng muội vẫn luôn nhớ mãi không quên, Đại ca để muội thử được không?"
"Tự tin của muội ở đâu ra thế? Trước đây ta chưa từng nghe nói Thần Vương phi luyện được đôi tay thần y bao giờ. Đại ca muội đã thế này rồi, chẳng lẽ muội còn muốn lấy chàng ấy ra để làm trò vui nữa!"
Thân hình Đại tẩu thắng tắp như Sở Kỳ Dương, nhưng giọng điệu của nàng ấy lại đầy bất mãn.
"Dao Nhi!" Sở Kỳ Dương nghiêm khắc quát lên một tiếng.
Mặc dù Đại tẩu còn lời muốn nói nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Sở Kiều Tịnh hít thật sâu, đứng dậy, cố gắng khiến mình không để bụng cách gọi xa lạ cùng cực là "Thần Vương phi" của Đại tẩu và lời khiển trách của nàng ấy, dịu giọng nói: "Đại tẩu, ta biết tẩu trách ta, trước đây ta đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, nhưng huynh ấy là Đại ca thân nhất của ta, sao ta có thể coi là trò đùa được? Ta có đủ tự tin có thể chữa khỏi chân cho Đại ca, chẳng lẽ tẩu không muốn nhìn thấy Đại ca có thể đứng lên lần nữa sao?"
Giọng điệu Sở Kiều Tịnh chân thành, vẻ mặt nghiêm túc và thành khẩn, sự tự tin đó như đến từ trong xương cốt, mang theo sức lan tỏa mạnh mẽ, khiến mọi người vô thức tin tưởng nàng.
Đôi mắt đầy nếp nhăn của Sở Thừa tướng đảo qua đảo lại giữa Sở Kỳ Dương và nàng mấy lần, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dài.
Mặc dù ông là phụ thân của họ, nhưng người đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là phu thê Sở Kỳ Dương.
Sở Kiều Tịnh vừa hứng chịu ánh mắt sắc bén của Đại tẩu vừa thầm nghĩ về thương thế của Đại ca, kiên trì chờ lời đồng ý của Đại tẩu.
Sở Kỳ Dương cụp mắt, khẽ thở dài, xoay nửa thân trên lại vỗ tay thê tử, khẽ nói: "Mấy năm nay vất vả cho nàng rồi, muội muội không giống như chỉ nói cho có đâu, ta tin muội ấy. Chân ta đã thế này rồi, thử một lần cũng không sao."
Nghe giọng nói dịu dàng của hắn, phòng tuyến yếu ớt cuối cùng của Đại tẩu cũng hoàn toàn sụp đổ.
Sở Kiều Tịnh nhận được lời đồng ý, trái tim vọt lên tận họng cũng bình tĩnh lại, giọng nói cũng nhẹ đi rất nhiều: "Vậy Đại ca, chúng ta sang phòng bên cạnh đi! Muội nhất định sẽ nghĩ cách khiến huynh được đứng lên lần nữa!"
Triệu Mộng Dao vẫn muốn nói gì đó, nhưng đã thấy Sở Kiều Tịnh cười nhẹ, đi tới đặt tay lên bàn tay đang đẩy xe của mình.
Đại tẩu rõ ràng lùi lại nửa bước. Không biết vì lời nói vừa rồi của Sở Kiều Tịnh quá có sức lan tỏa, hay là do nụ cười của nàng quá ấm áp, cuối cùng nàng ấy vẫn thỏa hiệp.
Sở Kiều Tịnh thấy Đại tẩu không rút tay lại thì thuận thế mượn sức nàng ấy, hai người cùng đẩy xe lăn vào gian phòng bên cạnh.
Sở Thừa tướng và Thừa tướng phu nhân đưa mắt nhìn nhau rồi cũng vội vàng đi theo, dặn dò thân tín trông coi cả sương phòng, người không liên quan đều không được phép tùy ý ra vào.
Mấy người lần lượt đi vào phòng, Sở Kiều Tịnh đẩy Sở Kỳ Dương tới vị trí gần cửa sổ, sau đó lấy túi châm bạc trong không gian đã cho trước vào tay áo rộng, lúc này mới lấy châm bạc từ ống tay áo ra.
Sở Kiều Tịnh mở túi châm bạc, hàng trăm chiếc châm bạc với độ dài và độ dày khác nhau lộ ra.
Ai hiểu về y sẽ phát hiện những chiếc châm bạc này khác hẳn với những loại thường thấy.
Nàng nhìn vào mắt Sở Kỳ Dương, thấy hắn gật đầu với mình.
Lúc này Sở Kiều Tịnh mới khom người trước mặt hắn, dùng đầu ngón tay thon dài thanh mảnh nhặt mấy cây châm bạc, nhẹ nhàng vén ống quần hắn lên.
Đôi chân thon dài nhưng lại vô cùng gầy gò đập vào mắt nàng.
Chân hắn từ lâu đã có màu da khác với người bình thường, không nhợt nhạt như những bệnh nhân bình thường mà có màu xanh sắt.
Giống như màu da của người đã chết từ lâu nhưng chưa mục rữa.
Sở Kiều Tịnh ngẩng đầu nhìn Sở Kỳ Dương, thấy hắn vẫn hòa nhã, không có chút cảm xúc nào, khiến nàng lại càng thêm đau lòng.
Sở Kiều Tịnh thở dài, chậm rãi nói: "Chân Đại ca không bị thương tới xương mà là bị thương do mũi tên độc. Chỉ là độc này thật sự rất mạnh, nhiều năm trôi qua, độc đã ngấm sâu vào mạch, vậy nên điều muội muội phải làm bây giờ là loại bỏ độc tố tích tụ trong kinh mạch ở hai chân huynh."
Sở Kỳ Dương nghe nàng nói thế thì gật đầu, hắn vốn là người luyện võ, đương nhiên hiểu ý muội muội, hắn quay đầu nhìn thê tử bằng ánh mắt an ủi rồi ôn hòa nói: "Châm đi."
Sở Kiều Tịnh cầm châm bạc, hít một hơi sâu, đang chuẩn bị đâm châm thì bị một giọng nữ bên ngoài ngăn lại: "Khoan đã!"