• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nữ nhân xấu xí Sở Kiều Tịnh kia, ngươi lại dám bỏ thuốc bổn vương?"

Hai mắt Dạ Chí Thần đỏ sẫm, hung hăng trừng Sở Kiều Tịnh chỉ mặc một mảnh lụa mỏng manh màu đỏ nằm trên giường.

"Chúng ta đã thành thân ba tháng rồi mà ngươi chưa từng chạm vào ta, chẳng phải là đang đợi Thượng Quan Ý của ngươi ngày mai vào cửa hay sao? Trước khi chạm vào ta thì ngươi đừng mơ mà chạm được vào nàng ta!"

Sở Kiều Tịnh ngẩng cao đầu lên, trong đôi mắt phượng chỉ tràn ngập sự ghen ghét.

Trên gương mặt thon gọn của nữ nhân mọc một cục mụn mủ to màu tím đen to khoảng một centimet, xấu xí đến mức khiến người ta sợ hãi.

"Ngươi đúng là làm người khác buồn nôn!"

Không biết là do bị Sở Kiều Tịnh kích thích hay do tác dụng của thuốc, mà Dạ Chí Thần chỉ cảm thấy máu trong người đều sôi trào, nóng rực lên.

"Nếu đã như vậy thì bổn vương sẽ cho ngươi toại nguyện! Nhưng đời này cũng đừng mong bổn vương sẽ chạm vào ngươi lần thứ hai!"

Đôi mắt Dạ Chí Thần tràn ngập hận thù xé rách mảnh lụa mỏng trên người nữ nhân...

Sau một hồi mây mưa, Dạ Chí Thần mặc quần áo vào.

Nhìn đôi mắt lạnh băng tràn ngập sự chán ghét của nam nhân, hô hấp của Sở Kiều Tịnh cứng lại.

"Người đâu? Nhốt nữ nhân này vào chuồng ngựa cho ta! Bổn vương không muốn thấy nàng ta trong hôn lễ ngày mai!"

Dứt lời, Dạ Chí Thần kéo mạnh rèm cửa xuống.

Khoảnh khắc rèm cửa rơi xuống, cả cơ thể và đầu Sở Kiều Tịnh đều bị bao trùm trong đó.

Trái tim vốn chìm dưới đáy vực, ngay khi cảm nhận được sự ấm áp trên người thì lập tức cảm thấy được an ủi.

Tuy ngoài miệng hắn nói như vậy nhưng trong lòng vẫn quan tâm đến nàng, nếu không thì sẽ không che lại cho nàng như vậy.

Có lẽ nàng vẫn còn hy vọng, đúng không...?

Nhưng giọng nói tuyệt tình của nam nhân ngoài rèm cửa đã phá vỡ hết thảy mộng tưởng đẹp đẽ của Sở Kiều Tịnh, cũng làm nàng dừng động tác định nắm lấy rèm cửa trên đầu lại.

"Bổn vương vừa nhìn thấy gương mặt xấu xí này của ngươi là lại cảm thấy buồn nôn!"

Trong phút chốc, cả thế giới của Sở Kiều Tịnh như đông cứng lại, mãi cho đến khi thị vệ bước vào và Dạ Chí Thần rời khỏi.

"Vương phi, xin mời ạ." Giọng nói thị vệ truyền tới, tuy trong lời nói mang theo kính ngữ, nhưng giọng điệu và nét mặt lại tràn ngập sự khinh thường.

"Bổn vương phi muốn thay quần áo!" Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Kiều Tịnh vang lên trong tấm rèm.

Cả hai thị vệ đều sững sờ, liếc nhìn nhau sau đó trả lời: "Vậy Vương phi nhanh lên, đừng để Vương gia phải khiển trách."

Dứt lời, hai người đi ra ngoài, vừa đi vừa chế giễu.

"Với vẻ ngoài kia của nàng ta, chẳng nam nhân nào muốn nhìn thêm dù chỉ một chút, vậy mà còn sợ bị người ta thấy nữa à..."

"Ngươi bớt nói đi, dù sao nàng ta cũng là Vương phi, cho dù Vương gia có ghê tởm nàng ta đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không cho phép mình bị mất mặt đâu."

"Vương gia cũng không rảnh để quan tâm đến nàng ta, ngày mai là Thượng Quan tiểu thư vào cửa rồi, đây chính là Đệ nhất mỹ nhân Long Thành đó!"

Giọng nói của hai người càng ngày càng xa, mãi cho đến khi không nghe rõ nữa, lúc này hai tay đang nắm chặt của Sở Kiều Tịnh mới dần dần buông lỏng, từ từ kéo rèm che trên đầu xuống.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, nàng mới lẳng lặng ngồi trước gương đồng, nhìn mình trong gương, từ đầu đến cuối ánh mắt nàng đều bình tĩnh như hồ nước đọng.

"Cha, nữ nhi sai rồi!"

Sở Kiều Tịnh lấy ra một bình sứ từ trong ngăn kéo, trong mắt chất chứa ưu thương khó nói: "Đây có lẽ là tôn nghiêm cuối cùng mà nữ nhi có thể giữ lại."

Dứt lời, Sở Kiều Tịnh ngửa đầu trút hết thứ trong bình sứ vào miệng.

...

Trong tẩm điện.

"Vương phi, hu hu... Người mau tỉnh lại đi ạ..."

"Sao người lại nghĩ quẩn như vậy chứ... Người đừng doạ Mai Anh mà...!"

"Lão gia bảo Mai Anh phải chăm sóc người, nếu hôm nay người đi thì Mai Anh sẽ đi cùng người luôn!"

"Ồn ào quá đấy..." Một giọng nói hơi khàn không kiên nhẫn vang lên, cả căn phòng lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

Sở Kiều Tịnh xoa nhẹ đôi mắt cay sè rồi chậm rãi ngồi dậy, bên cạnh giường có một nha đầu đang nằm sấp khóc đến sưng đỏ hết cả mắt lên.

"Đây là đâu?" Sở Kiều Tịnh quan sát gian phòng cổ xưa và một đám nam nữ mặc y phục cổ trang, nàng không khỏi sững sờ.

Chẳng phải nàng đang làm thí nghiệm y học có thể giúp cơ thể tàn phế sống lại trong phòng thí nghiệm, nhưng kết quả thất bại nên bị nổ chết hay sao? Tại sao nàng lại ở đây?

"Vương phi... Vương phi, cuối cùng người cũng tỉnh. Mai Anh biết ngay mà, người sẽ không vứt bỏ Mai Anh như vậy đâu!"

"Vương phi? Ai là Vương phi? Cô nương, cô không sao chứ?"

Sở Kiều Tịnh nghe thấy xưng hô của nàng ấy thì không khỏi nhíu mày, vội vàng muốn đứng dậy rời khỏi chỗ này.

Ai ngờ vừa mới cử động một cái thì đầu nàng chợt đau như búa bổ.

Trong đầu xuất hiện một vài ký ức lạ lẫm.

Một lát sau, cơn đau biến mất, lúc này Sở Kiều Tịnh mới hiểu rõ tình hình của mình.

Xem ra nàng đã xuyên không rồi, xuyên đến một triều đại không hề có tên trong lịch sử, tên là Bất Dạ Quốc.

Mà trùng hợp là tên của nguyên chủ lại giống nàng, đều tên là Sở Kiều Tịnh.

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Sở Kiều Tịnh quét mắt nhìn những người có mặt trong phòng lần nữa.

Ngoại trừ Mai Anh, thì vẻ mặt của những người khác đều từ kinh ngạc biến thành chán ghét.

Cũng đúng thôi, một người chết được đại phu chẩn đoán không cách nào cứu chữa, lúc này lại sống lại nên đương nhiên phải kinh ngạc.

Rồi lại nghĩ đến bản thân mình sau này vẫn phải hầu hạ một Vương phi xấu xí không được sủng ái nên đương nhiên sẽ chán ghét.

"Không ngờ Vương phi lại không chết, thế thì xin mời ạ?" Thị vệ đứng bên cạnh thấy Sở Kiều Tịnh tỉnh dậy, trong giọng nói chứa ý cười cợt.

Nói xong thì liền định bước lên cùng một thị vệ khác.

"Các ngươi muốn làm gì!" Mai Anh vội vàng chắn trước người Sở Kiều Tịnh, vẻ mặt cảnh giác nhìn bọn họ: "Vương phi vừa mới tỉnh lại, các ngươi muốn đưa Vương phi đi đâu?"

"Tất nhiên là tuân theo mệnh lệnh của Vương gia, đưa Vương phi đến chuồng ngựa. Tiểu nha hoàn ngươi đừng làm trễ chuyện tốt của Vương gia, tránh ra!"

Nói rồi, thị vệ đẩy Mai Anh sang một bên.

Mai Anh bỗng chốc mất thăng bằng, trán đập mạnh vào chân giường, nhanh chóng loang ra một vùng đỏ thẫm.

Sở Kiều Tịnh đánh mắt nhìn vết thương của Mai Anh, thấy không có gì quá nguy hiểm, lúc này nàng mới lạnh lùng nhìn về phía hai thị vệ, trong trí nhớ của nguyên chủ thì hai người này cũng không ít lần châm chọc, khiêu khích nàng ấy.

"Hai ngươi tên gì?"

"Cái gì?"

"Ta hỏi hai ngươi tên gì!" Ánh mắt lạnh như băng của Sở Kiều Tịnh lại càng lạnh hơn, làm cho giọng nói cũng thấp thoáng sự lạnh lẽo thấu xương.

Kiếp trước, ngoại trừ việc làm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm thì đa phần thời gian còn lại nàng đều ở trên chiến trường, ở nơi trùng trùng người chết đầy khắc nghiệt.

Những người bước ra từ chiến trường, chứng kiến quá nhiều trận sinh tử, khi thật sự nghiêm túc thì từ trong ra ngoài sẽ mang theo một loại khí chất khiến người ta không rét mà run.

Hai tên thị vệ thấy một Sở Kiều Tịnh như vậy, trong lòng cũng không nhịn được mà bắt đầu hơi sợ hãi.

"Ta..."

"Chát" một tiếng, Sở Kiều Tịnh tát thẳng lên mặt thị vệ, sau đó tức giận nói: "To gan, Vương gia nhà các ngươi dạy các ngươi tôn ti như vậy đó sao? Trước mặt bổn vương phi mà tự dám xưng "ta"?"

Thị vệ bị đánh cho sững sờ, sau đó quay qua phẫn nộ tới mức đỏ mắt.

"Ngươi..."

Hắn ta chỉ vào Sở Kiều Tịnh, vừa định lên tiếng nói chuyện thì lại một tiếng "chát" giòn giã nữa vang lên.

Sở Kiều Tịnh lại lần nữa đánh thật mạnh vào bên má còn lại của hắn ta.

"Vương gia nhà các ngươi không nói với các ngươi là khi nói chuyện với chủ nhân thì phải dùng kính ngữ sao?"

Thị vệ bị đánh dùng hai tay ôm hai má, quên luôn cả phản ứng, bị sự thay đổi của Sở Kiều Tịnh làm cho choáng váng.

Tuy trước kia Sở Kiều Tịnh là đích nữ của Thừa tướng phủ, nhận hết tất cả yêu chiều từ cả Thừa tướng phủ. Nhưng từ khi nàng bước chân vào Vương phủ thì vẫn mãi không được Thần Vương sủng ái, nên ai cũng có thể chế giễu vài câu. Dần dà, đừng nói là ra tay đánh người, thậm chí nàng còn chẳng nói nặng lời câu nào, góc cạnh đã sớm bị mài nhẵn, tính tình nhu nhược yếu đuối, khác một trời một vực với hiện tại.

Nếu không phải hai người bọn họ vẫn luôn canh giữ ngoài cửa thì họ còn cho rằng Vương phi đã bị đánh tráo.

"Sao? Vương gia nhà các ngươi không đặt tên cho các ngươi à?" Sở Kiều Tịnh khẽ xoay cổ tay.

Thị vệ bị đánh lập tức lùi về phía sau theo phản xạ có điều kiện.

"Ha ha..."

Sở Kiều Tịnh nhìn hành động của hắn ta thì không khỏi cười nhạo hai tiếng: "Xem ra cơ thể này của ngươi còn biết thức thời hơn cái miệng này của ngươi."

Nàng vừa nói xong thì "ầm" một tiếng, cửa phòng bị người đá văng ra từ bên ngoài.

Nam tử mặc cẩm phục đen đi vào, mặc dù đứng ngược sáng nhưng vẫn khiến người ta không thể bỏ qua khí thế vương giả trên người hắn, cùng với gương mặt hoàn mỹ như được thiên thần tự tay điêu khắc.

Dù Sở Kiều Tịnh sống ở hiện đại, biết rất nhiều thành ngữ, nhìn tuấn nam mỹ nữ đã quen, nhưng giờ phút này, nàng cũng không tìm được bất kỳ từ ngữ nào để diễn tả sự tán thưởng với diện mạo của hắn.

Bảo sao nguyên chủ của cơ thể này lại say mê, lưu luyến nam nhân này đến thế, chỉ vừa chạm mắt đã lập tức trầm mê, mặc kệ sự phản đối của mọi người, nhờ phụ thân và cô cô Sở Quý phi xin Hoàng thượng ban hôn.

Người khác chạm mắt là cả đời, còn nàng ấy thì hay rồi, chạm mắt là cho thêm cả mạng mình vào luôn.

"Từ bao giờ mà ngươi có thể giáo huấn thuộc hạ của bổn vương vậy?" Giọng nói lạnh lẽo của Dạ Chí Thần đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Sở Kiều Tịnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang