• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngón tay lạnh như băng của nàng cứ thế chạm vào cằm Dạ Chí Thần, cảm giác tê dại lan ra từ vị trí làn da tiếp xúc, nhanh chóng chảy khắp toàn thân hắn.

Khoảng cách gần như thế, hương thảo dược trên người Sở Kiều Tịnh càng rõ ràng hơn, hơi thở nóng bỏng của nữ nhân cũng mang theo mùi hương thoảng thoáng phả lên mặt hắn.

Hắn kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng.

Hắn chợt nhận ra, trong ba tháng thành hôn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn nàng thật kỹ.

Trên mặt nữ nhân có một vết sẹo lớn, nhưng cho dù thế cũng không thể coi thường ánh sáng trong mắt nàng.

Ánh sáng trong mắt nàng như có ma lực thần kỳ gì đó, chỉ cần nhìn một cái là sẽ bị cuốn vào.

Nhận ra bản thân mất hồn, Dạ Chí Thần bỗng thấy bực bội, vô thức ho khẽ một tiếng: "Tại sao ta phải tin ngươi có thể chữa khỏi cho ta?"

"Chỉ vì cả buổi sáng, mấy lão tiền bối của Thái Y viện đều không thể đánh thức ngươi khỏi trạng thái hôn mê." Sở Kiều Tịnh rụt ngón tay lại, bình tĩnh đứng lên: "Ta chỉ cần mấy cây châm đã khiến ngươi tỉnh lại, còn có sức để trò chuyện với ta, ngươi còn hỏi vì sao phải tin ta à? Vương gia, mỗi người đều có lợi không tốt sao?"

Dạ Chí Thần híp mắt lại, suy xét thiệt hơn một lúc, vừa định lên tiếng thì một cơn đau vô hình đột nhiên tấn công từ vị trí vết thương ở đầu vai!

Hắn chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu màu đen bị phun ra theo cơn ho khan!

Sở Kiều Tịnh bưng thuốc vừa sắc tới, đặt vào tay hắn.

Dạ Chí Thần cũng không còn sức nói nhảm với nàng nữa, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, sau đó ngẩng đầu uống cạn toàn bộ thuốc.

Chất lỏng đắng nghét chảy qua cổ họng, át đi mùi máu kia.

Sở Kiều Tịnh thuận tay đưa khăn ướt đến, Dạ Chí Thần cúi đầu nhìn thoáng qua, hắn sửng sốt, cũng không nhận lấy.

Đêm tân hôn, hắn ta bất đắc dĩ uống rượu giao bôi, vì không thích mà thẳng thừng ném chung rượu lên bàn.

Sở Kiều Tịnh rất sợ hãi, vội vàng lấy ra cái khăn nàng tự tay thêu trong bộ váy cưới đỏ thẫm đưa cho hắn. Hắn không nhận lấy, nàng lập tức dùng khăn lau sạch rượu bắn lên đồ cưới cho hắn.

Lúc đó nàng rất cẩn nhận, giống như không phải đang lau đồ cưới cho phu quân nàng, mà là đang lau báu vật nàng quý trọng mười mấy năm vậy.

Nhưng lúc đó, trong mắt hắn đều là vẻ chán ghét, hắn bực bội đẩy tay nàng ra, cũng cảnh cáo nàng sau này không được đến gần hắn.

Chẳng mấy chốc, đã cách ngày thành hôn ba tháng.

Dạ Chí Thần nâng mắt lên dò xét nữ nhân trước mắt, trong đầu có vô số suy nghĩ nhanh chóng lướt qua.

Sở Kiều Tịnh thấy hắn không nhận thì chỉ xem như hắn không biết điều, ném cái khăn lên bàn.

Khăn rơi xuống bàn, tấm vải nho nhỏ cũng không tạo ra tiếng động quá lớn, nhưng hắn cứ cảm thấy như có thứ gì nặng nề rơi xuống, đập vào người hắn.

Trong một đêm, rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì? Sao lại như trở thành một người khác thế này?

"Được, ta đồng ý hoà ly với ngươi, nhưng ít nhất phải là một năm sau." Dạ Chí Thần nâng tay tùy ý lau đi vết máu bên miệng, màu máu đỏ kết hợp với nét mặt tái nhợt, khiến khuôn mặt hắn trở nên quyến rũ hơn: "Dù sao cũng là phụ hoàng ta ban hôn. Chỉ mới ba tháng đã hoà ly, khó tránh khỏi sẽ có người có ý đồ xấu."

Như thế cũng xem như nói rõ với nàng rồi.

Dạ Chí Thần thầm nghĩ.

Sở Kiều Tịnh suy tư một lúc, cảm thấy hắn nói rất có lý, bèn gật đầu đồng ý: "Nhưng ngươi phải viết thư hoà ly trước, hai tờ, chúng ta mỗi người một tờ, ký tên đồng ý, sau đó niêm phong trong ống trúc. Nếu không có gì bất ngờ, năm sau chúng ta sẽ dâng thư hoà ly cho Hoàng thượng, tất cả mọi chuyện đều có thể kết thúc."

Dạ Chí Thần ho khan hai tiếng, sau khi ổn định nhịp thở mới chậm rãi nói: "Đưa giấy bút cho ta."

Thấy dáng vẻ yếu ớt của hắn bây giờ, Sở Kiều Tịnh không nhịn được mà nhếch mép cười: "Với trạng thái của ngươi bây giờ, có khi còn không cầm nổi bút đâu, ba ngày sau hẵng viết."

Dứt lời, nàng dọn dẹp hòm thuốc để lại chỗ cũ, nhẹ nhàng cử động cổ: "Trong mấy ngày ta giải độc cho Vương gia, phiền ngươi trông chừng thuộc hạ của mình cho đàng hoàng, tốt nhất đừng để ta phải tốn công tốn sức để đuổi bọn họ nữa."

Dứt lời, nàng mở cửa nhìn mấy người đang giao đấu trong sân.

Dạ Chí Thần chống người ngồi thẳng dậy, cao giọng nói: "Tất cả dừng tay!"

Giọng nói của Dạ Chí Thần vừa vang lên, tất cả mọi người đều dừng lại, vội vàng cất binh khí.

Thượng Quan Ý xách váy chạy đến, Sở Kiều Tịnh cũng không ngăn nàng ta, mặc cho nàng ta rưng rưng nước mắt chạy đến trước giường của Dạ Chí Thần.

Dù sao cũng sắp có được thư hoà ly, sau khi giải độc cho hắn xong, nàng cũng sẽ không còn qua lại gì với Thượng Quan Ý này nữa.

Đến lúc đó ai muốn làm Thần Vương phi thì cứ làm, nàng muốn rời khỏi Vương phủ nặng nề này, đi du ngoạn khắp núi sông!

Vừa nghĩ tới cuộc sống tự do sau này, Sở Kiều Tịnh cảm thấy cuối cùng bản thân cũng đã sống lại, nàng không nhịn lòng được mà đứng trước cửa ngẩng mặt lên trời, vui vẻ nhìn ánh mặt trời sau giờ Ngọ.

Từ chỗ ngồi của Dạ Chí Thần vừa khéo có thể nhìn ra cửa, thấy nàng lười biếng vươn người một cái, sau đó cười với ánh mặt trời ấm áp.

Từ khi thành hôn đến nay, hắn chỉ nhìn thấy nụ cười giả tạo của nàng khi lấy lòng hắn, vẻ rạng rỡ lúc này như một tia sét đánh vào người hắn vậy, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.

Thượng Quan Ý nhào tới bên giường mình nói gì, Dạ Chí Thần không nghe được câu nào, hắn nhắm mắt lại tựa vào giường tháp, để mặc cho Thượng Quan Ý cầm lấy cái khăn vừa bị ném lên bàn, lau đi vết máu còn dính trên môi và quần áo của hắn.

Sở Kiều Tịnh hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt sau lưng, nàng đi thẳng tới bậc cửa, gật đầu với mấy huynh đệ Dư gia đang thu đao.

Lương Nhân đi vào kiểm tra tình trạng của Dạ Chí Thần, sau đó lại ra ngoài đứng trước cửa lần nữa, như một cận vệ bình thường.

Nhưng sự chán ghét trong ánh mắt khi nhìn về phía Sở Kiều Tịnh đã phai nhạt đi một chút.

Sở Kiều Tịnh không rảnh mà so đo với đám tôi tớ này, nàng nhìn thoáng qua mấy thị vệ vừa ngăn cản mình khi nãy, sau đó lại nhìn Dư Đông.

"Mười ngày tiếp theo ta sẽ giải độc chữa thương cho Vương gia, các ngươi phụ trách trông coi nghiêm ngặt Thần Vương phủ, ta không hy vọng chuyện sơ suất khiến Vương gia bị tập kích giống lúc sáng xảy ra một lần nữa."

Dù sao hắn phải còn sống thì nàng mới có thể lấy được thư hoà ly.

Nhưng đương nhiên nàng không nói ra câu tiếp theo.

Lương Nhân ở bên cạnh hiếm khi không tỏ vẻ phản đối gì, vừa định gật đầu trả lời thì bên trong phòng ngủ vang lên giọng nói yếu ớt nhưng cứng rắn của Dạ Chí Thần: "Lương Nhân, ra lệnh trong những ngày ta chữa thương giải độc, tất cả mọi người trong phủ đều phải nghe lệnh của Vương phi."

Thượng Quan Ý đang cầm khăn lau cho hắn nghe thấy câu này thì khựng lại một lúc lâu.

"Vương gia đúng là yêu thương tỷ tỷ thật đấy, sẵn sàng giao mạng mình cho tỷ tỷ luôn."

Thượng Quan Ý cười nói, Dạ Chí Thần không nhìn nàng ta, nếu không chắc chắn sẽ thấy nàng ta cười rất gượng gạo.

"Mấy ngày trước nàng bị cảm lạnh còn chưa khoẻ, mấy ngày nay không cần đến đây, yên tâm nghỉ ngơi trong viện đi." Dạ Chí Thần nói rất bình tĩnh, nhưng Sở Kiều Tịnh lại cảm thấy dịu dàng hiếm có.

Thượng Quan Ý thoáng sửng sốt, trên mặt lập tức lộ vẻ uất ức: "Nhưng Thần ca ca còn đang bệnh, Ý Nhi muốn ở bên cạnh chàng…"

"Chuyện ám sát vẫn chưa tìm ra chân tướng, sợ rằng sẽ xảy ra biến cố, liên luỵ đến nàng." Giọng nói của Dạ Chí Thần hơi khàn, nhưng vẫn dịu dàng khuyên nhủ: "Nghe lời, nàng ở đây thì bổn vương sẽ phân tâm, không thể yên tâm tĩnh dưỡng được, trở về đi."

Thượng Quan Ý lặng lẽ gật đầu, thầm thấy yên tâm hơn.

Nàng ta còn tưởng Vương gia ghét mình, bây giờ thấy hắn vẫn lo lắng cho mình thì cũng dễ chịu hơn nhiều, trên mặt lại nở nụ cười ngọt ngào như trước, đứng dậy thi lễ: "Vậy Ý Nhi về trước, sẽ đến hầu hạ Vương gia sau."

Dạ Chí Thần nhắm mắt không đáp lại.

Lúc hắn bị tập kích, Thượng Quan Ý dùng đủ mọi cách ngăn cản hắn ra ngoài. Bây giờ nghĩ lại, không biết rốt cuộc có phải trùng hợp hay không.

Đương nhiên Thượng Quan Ý không biết suy nghĩ của Dạ Chí Thần. Nàng ta vừa bước ra khỏi bậc cửa, nụ cười dịu dàng trên mặt lập tức nhạt đi nhiều.

Nàng ta đứng bên cái ao cạnh viện, cụp mắt nhìn cá bơi trong ao, qua một lúc lâu vẫn không nói câu nào.

Nhánh cây phía sau hơi lung lay, một nam nhân trông giống thị vệ tiến lên, cung kính nói với Thượng Quan Ý: "Chủ nhân có gì căn dặn?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK