Văn Tam Đa đột nhiên nằm sấp xuống, khom lưng thành một độ cong như cung tên, sau lưng bất ngờ bắn ra một mũi tên được ngâm trong kịch độc, chỉ là trong lúc bắn tên, cổ họng đã tràn đầy máu tươi.
Diệp Vô Phong cảm thấy hơi vô lực, tuy cơ thể anh hướng về phía trước, nhưng cũng biết công kích ở phía sau, không quay đầu lại, nâng chân lên đá một cú móc, khiến Lộc Nhị Hữu đánh úp ở phía bị đá bay, bấy giờ mũi tên của Văn Tam Đa vừa vặn bay đến, mũi tên cắm thẳng vào bên sườn của Lộc Nhị Hữu, đuôi tên lại không thấy đâu.
“A!” Hét lên một tiếng đầy đau đớn, Lộc Nhị Hữu quay đầu nhìn Văn Tam Đa, không nghĩ tới bản thân sẽ chết trong tay em ba mình.
“Anh Hai!” Văn Tam Đa ôm lấy Lộc Nhị Hữu, muốn cho anh ta ăn thuốc giải. Nhưng mũi tên đâm vào quá sâu, đầu mũi tên sắc nhọn đã cắm vào tận tim, cho dù mũi tên không có độc, anh ta cũng không sống được.
Trong lúc đó, Diệp Vô Phong liên tục đánh gục ba tên sát thủ, Triệu Thiên Sư mất đi ba người anh em, căm phẫn quát to: “Thằng bé, cậu đi ngay cho tôi! Giữ mạng báo thù cho tôi.” Triệu Thiên Sư quát xong, rút ra từ bên hông một đồ vật, là một quả lựu đạn, rút chốt của lựu đạn ra, mang theo làn khói xanh ném về phía Diệp Vô Phong.
Văn Tam Đa hiểu được ý của anh cả, gật đầu, lẩn vào trong rừng cây, bóng dáng dần dần biến mất.
Diệp Vô Phong không đuổi theo, bởi tình thế trước mắt vô cùng cấp bách. Triệu Thiên Sư đã rút chốt của lựu đạn, thuốc nổ bên trong bị kích hoạt, quả lựu đạn này cũng sắp phát nổ rồi.
Triệu Thiên Sư là anh cả, lần này năm anh em phối hợp tác chiến, lại không thể dẫn ra hiệu quả về linh hồn. Ngược lại bởi vì một sai lầm của mình, khiến cho trận thế bị phá, mấy anh em đều bị giết hại. Trong lòng anh ta vô cùng tự trách.
Tình cảm mấy anh em sâu đậm, trơ mắt nhìn ba đứa em bị giết, mà Văn Tam Đa cũng khó giữ được mệnh, Triệu Thiên Sư hạ quyết tâm, anh ta liều mình lôi lựu đạn ra, cũng mở chốt lựu đạn, nhằm về phía Bạch Nhạn Phi và Tiết Phi bị trọng thương đang nằm trên mặt đất, hai người này bởi vì bị thương, hành động không tiện. Triệu Thiên Sư muốn hai người bọn họ chôn cùng mình.
“Ha ha, bố mày phải lôi chúng mày chôn cùng!” Gương mặt Triệu Thiên Sư dữ tợn, từ từ lại gần.
“Đừng hòng!” Diệp Vô Phong dồn sức, thân hình cao lớn nhảy lên, bay lên đá một cước vào người Triệu Thiên Sư, một cước này đá Triệu Thiên Sư bay xa tới bảy tám mét.
Cùng lúc đó, Diệp Vô Phong úp người xuống đất, kéo Lâm Thư Âm ngã xuống đất.
Bạch Nhạn Phi và Tiết Phi đều là người tập võ, biết uy lực của lựu đạn, cũng nhanh chóng nằm rạp xuống đất.
Ầm! Không ngờ lại bị Lục Phi ở bên cạnh đá văng ra, lựu đạn trong tay Triệu Thiên Sư nổ mạnh, anh ta muốn ném lựu đạn ra, nhưng lại chậm mất. Chủ yếu vẫn là suy nghĩ bị ảnh hưởng bởi cái chết của mấy anh em, động tác chậm lại khiến cho bản thân bị lựu đạn của chính mình làm nổ tan xác.
Sau khi Diệp Vô Phong cứu vãn được tình thế nguy hiểm vừa rồi, trong lòng cũng thở phào một hơi, đi tới xem vết thương của Bạch Nhạn Phi và Tiết Phi. Hỏi: “Bạch Nhạn Phi, cô bị trúng độc?”
Bạch Nhạn Phi nói: “Vừa rồi bị ông ta đánh trúng một chưởng.”
Lâm Thư Âm nói: “Bạch Nhạn Phi là vì bảo vệ em nên mới bị thương. Anh mau cứu cô ấy đi.”
Diệp Vô Phong nói: “Chúng ta về nhà trước, sau đó anh sẽ nghĩ biện pháp chữa trị cho bọn họ.”
Lúc này đèn của xe cảnh sát xuất hiện, hai xe cảnh sát từ xa lái tới đây. Lâm Thư Âm chỉ tay: “Bạch Tinh Đồng đến đây.”
Quả nhiên là Bạch Tinh Đồng, Bạch Tinh Đồng mặc đồng phục cảnh sát đi vào hiện trường, nhìn xác chết trên mặt đất, cười khổ nói: “Diệp Vô Phong, anh đấy. Từ sau khi anh xuất hiện, thành phố Tam Giang chả có lúc nào yên bình nổi.”
Diệp Vô Phong cười thờ ơ: “Đội trưởng Bạch quá khen. Tôi chẳng qua chỉ là một đứa con rể vô dụng đến thăm nhà vợ thôi. Nào có bản lĩnh gì. Người khác vẫn toàn gọi tôi là phế vật đấy thôi. Đám sát thủ này đều là cô Bạch xử lý đấy. Cô ấy cũng bị trọng thương, cần phải trị liệu ngay.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Trước kia thật đúng tôi coi thường anh rồi! Thẳng đến hôm trước tôi mới biết được, Diệp Vô Phong anh là nhân vật như nào đấy.”
“Hai người bọn họ bị thương không nhẹ. Nhanh đưa tới bệnh viện chữa trị đi. Sau đó anh nhớ tới cục cảnh sát đội hình sự tìm tôi để lấy lời khai.” Bạch Tinh Đồng lúc này cũng không làm khó Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm dìu Bạch Nhạn Phi và Tiết Phi lên xe. Nhưng bọn họ không đi bệnh viện, mà đi vào khách sạn Vô Cực.
Vết thương của Tiết Phi nhẹ hơn chút, tuy rằng nôn ra máu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Diệp Vô Phong cho anh ta uống một viên thuốc, sau đó để Mã Vũ và Hàn Kỳ dìu Tiết Phi trở về phòng nghỉ ngơi. Sau cùng, Diệp Vô Phong mới quan sát vết thương của Bạch Nhạn Phi. Lúc này, Bạch Nhạn Phi đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê rồi, hơn nữa sắc mặt vàng vọt, hơi thở yếu ớt, quả nhiên là trúng Độc Long Chưởng của Tư Đồ Thú Thiên, Bạch Nhạn Phi không chống đỡ được.
Diệp Vô Phong xem mạch cho Bạch Nhạn Phi, nói với Lâm Thư Âm: “Thư Âm, anh phải cứu Bạch Nhạn Phi, nhưng mà có chuyện cần xin ý kiến của em.”
Lâm Thư Âm nói: “Nếu là cứu người, anh còn xin ý kiến của em làm gì?”
Diệp Vô Phong khó xử nói: “Cần phải cởi áo của cô ấy ra, sau đó anh vận công bức độc cho cô ấy, đem độc tố trong cơ thể cô ấy bức ra hết. Thứ mà lão già kia luyện là Độc Long Chưởng. Nếu anh không đoán sai, trên ngực của Bạch Nhạn Phi nhất định sẽ có dấu tay một màu đen.”
Lâm Thư Âm nửa tin nửa ngờ, nhẹ nhàng cởi áo trong của Bạch Nhạn Phi ra, nhìn qua một cái, giữa hai đôi gò bồng đảo trắng như tuyết quả nhiên có một dấu tay màu đen, lại nhìn hai mắt Bạch Nhạn Phi nhắm nghiền, cắn chặt răng. Lâm Thư Âm gật đầu nói: “Diệp Vô Phong, em hiểu ý của anh. Anh yên tâm, sau khi xong việc em sẽ giải thích rõ ràng với Bạch Nhạn Phi.”
Lâm Thư Âm cởi hết áo trên người Bạch Nhạn Phi ra, cơ thể trắng như tuyết hiện ra trước mắt. Vẻ mặt Diệp Vô Phong nghiêm túc, nhìn kỹ vị trí của dấu tay. Sau đó quay người Bạch Nhạn Phi ra phía sau.
Anh chậm rãi vươn tay, áp vào trên lưng Bạch Nhạn Phi, sau đó bắt đầu vận công.
Nửa tiếng sau, Diệp Vô Phong bởi vì vận công, mà quần áo trên người đều ướt đẫm mồ hôi. Mồ hôi trên đầu thì thành hơi nước cả.
Tuy rằng Lâm Thư Âm không hiểu võ công, nhưng là cô cũng đoán được Diệp Vô Phong đã tiêu hao khá nhiều thể lực.
Cuối cùng, Bạch Nhạn Phi hé miệng, nôn ra một ngụm máu đen. Lại nhìn đến vết tay màu đen trên ngực cô ấy cũng dần dần tản bớt, khôi phục dần màu trắng noãn.
Bạch Nhạn Phi chậm rãi mở mắt, cô ấy phát hiện sau lưng mình có một đôi tay dán vào, nội lực chậm rãi ngấm vào trong thân thể mình. Bạch Nhạn Phi cũng là cao thủ cảnh giới Tông Sư, cô ấy lập tức hiểu là Diệp Vô Phong đang trị thương cho mình.
Nhưng mà, không thấy áo của mình đâu, khiến cô ấy vô cùng xấu hổ, dù sao cô cả nhà họ Bạch ngay cả bạn trai cũng chưa có, là một cô gái trong sáng chưa hiểu chuyện đời chính hiệu.
Diệp Vô Phong nói: “Bạch Nhạn Phi, vì độc tố trong cơ thể cô phát tán rất nhanh, đành phải để Thư Âm cởi áo của cô, mong cô không trách. Mặt khác, cô vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng, cô cần phối hợp với tôi, sử dụng Chu Thiên, ép hết độc tố ra khỏi cơ thể.”
Bạch Nhạn Phi khẽ gật đầu, “Tôi hiểu, Diệp Vô Phong, cám ơn anh đã trị thương cho tôi.”