Hiển nhiên, Bạch Nhạn Phi muốn dùng chiêu này lập tức phế đi Mạc Vân Sương, từ đó giành thắng lợi trận đấu. Ai ngờ được, Mạc Vân Sương sớm đã có phòng bị, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, xương lồng ngực Mạc Vân Sương đột nhiên hõm vào, một chiêu tất sát của Bạch Nhạn Phi đâm lên quần áo Mạc Vân Xương, tuy nhiên không hề đánh trúng da thịt cô ta. Mạc Vân Xương không thể chậm một giây, tuyệt đối phản kích, đá một cú vào bụng của Bạch Nhạn Phi.
Cú đá này cũng ác liệt vô cùng, chiêu thức tên Yến Tử Toàn Vân của Đàm Thoái, hết sức nhẹ nhàng, nhưng nước đi xảo quyệt. Bạch Nhạn Phi không tránh kịp, chỉ may mắn bảo vệ được đan điền, một chân khụy xuống, cô bị đá bay lên không. Bạch Nhạn Phi ngã ra sân đấu.
Cũng may, công lực Bạch Nhạn Phi vững chắc, cô đứng dậy. Trên mặt cô lộ ra vẻ xấu hổ, cắn răng chịu thua quay về phe mình. Mặc dù bị vài vết thương nhẹ, nhưng cơ thể cũng không tổn hại nghiêm trọng gì.
Lâm Thư Âm ân cần nói: “Bạch Nhạn Phi, cậu không sao chứ?”
Bạch Nhạn Phi thở dài: “Thư Âm, Diệp Vô Phong, tớ đã cố gắng hết sức. Nhưng mà, con đàn bà Mạc Vân Sương này quả thật lợi hại.”
Diệp Vô Phong mỉm cười: “Nhạn Phi, thắng bại là chuyện thường nhà binh, chúng ta vẫn còn hai trận nữa mà. Cô nghỉ ngơi đi, xem tôi gỡ lại một trận.”
Diệp Vô Phong cởi áo khoác, nhanh chóng lên sàn đấu!
Tanboku Ichigo cũng đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Vô Phong, ba ngày trước, ông ta từng chạm trán với Diệp Vô Phong, sau này lại nghe Mạc Nhị gia tường thuật kỹ càng lại việc Diệp Vô Phong đánh bại Nogawa Saburo,
Tanboku Ichigo lập tức kết luận, Diệp Vô Phong bét nhất cũng phải là một đại cao thủ cấp bậc võ sư đang trong thời kỳ đỉnh cao, thậm chí là một cao thủ cấp thần.
Tanboku Ichigo cũng rất muốn giao chiến với cao thủ cấp thần của Trung Quốc, trận quyết đấu ngày hôm nay, ông ta đã chờ đợi rất lâu.
“Ừm! Đủ hương vị!” Nhìn thấy Diệp Vô Phong bất động như sơn, Tanboku Ichigo không chịu nổi yên lặng nữa rồi: “Tiếp chiêu!” Thân hình Tanboku Ichigo di chuyển mạnh mẽ về phía trước, một nắm đắm hạ xuống phía đỉnh đầu Diệp Vô Phong. Sức mạnh uy phong của đòn này, giống như tàu hỏa lăn bắn, thế mạnh không thể cản. Trọng lượng của một nắm đấm đó, nhất định nặng gấp mười lần nhà vô địch quyền anh Mike Tyson!
Đừng nói đánh lên cơ thể người, cho dù là một bức tường bê tông cốt thép dày 50cm cũng nhất định đổ sập! Đối mặt với một chiêu hung hiểm của Tanboku Ichigo, ánh mắt Diệp Vô Phong sáng lên, trong tích tắc, Diệp Vô Phong bày ra một động tác, không né cũng không tránh. Hai chân xoay một vòng, cổ tay giương ra ngoài, vẽ một hình vòng cung. Đẩy vào bắp tay cánh tay đang đánh đến của Tanboku Ichigo.
Một đòn này của Tanboku Ichigo mặc dù hung hiểm, nhưng mà, Diệp Vô Phong phòng ngự vô cùng tài tình, tứ lạng bạt thiên cân! Cánh tay hai người giao nhau, giật đùng đùng! Diệp Vô Phong đứng trung bình tấn. Trong khi hơi xoay chưởng, một âm thanh mạnh mẽ giống như dòng điện nghìn vôn phát ra. Khi đã nghe thấy âm thanh này, lập tức sẽ cảm thấy bản thân như đang ở bên dưới chưởng đó. Mọi thứ đều sẽ bị nghiền nát, biến thành bụi phấn.
Tanboku Ichigo lại một lần nữa kinh ngạc: “Đây là cái loại người gì vậy?” Ông ta cho rằng, cho dù Diệp Vô Phong là cao thủ cấp thần, chẳng qua cũng chỉ là giai đoạn sơ cấp, ông ta đường đường là Nhẫn Hoàng, chỉ cần dốc toàn lực, đánh hạ đối thủ tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhưng chỉ khi giao tranh mới biết, tên này quá đáng sợ, tâm cảnh của anh dường như đã đạt đến đỉnh cao của chiến thần, công phu thâm sâu không thể lường. Tanboku Ichigo cảm thấy khuỷu tay run rẩy một trận, lập tức hét lớn để nâng cao tinh thần của mình.
Cùng lúc đó, Tanboku Ichigo nhấc bàn tay trái lên, mạnh mẽ tấn công Diệp Vô Phong, tai trái của Diệp Vô Phong cũng nhấc lên, gió sét gặp nhau–đòn đánh hai người va chạm! Tức thì một âm thanh to lớn phát ra, bùm! Khi tiếng vang chưa dứt, tay áo của Tanboku Ichigo nát thành từng mảnh, những miếng vải mỏng manh bay trên không trung. Nhưng mà da thịt trên cánh tay ông ta, lại hoàn toàn không hề hấn gì.
Sức mạnh của hai đại cao thủ va chạm dẫn đến một trận rung động lớn, có một người già lân cận, bởi vì không ngồi vững, cả người ông lập tức ngã quỵ ra sau. Nhưng mà, không ai quan tâm ông ấy, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên sàn đấu, đây có lẽ là trận đấu ác liệt nhất trong lịch sử gần đây, nếu như bỏ qua một khắc, chỉ sợ sẽ hối hận suốt đời.
“Quả nhiên lợi hại!” Tanboku Ichigo đánh lâu dài, quyền pháp của ông ta là tuyệt đỉnh. Công pháp đã đạt đến đỉnh cao, căn bản không cho phép Diệp Vô Phong lơ là dù chỉ một chút. Thậm chí chỉ cần chần chừ đôi chút, chắc chắn phải chết dưới quyền thuật rắn rỏi khí khái của đối phương. Hai người lần lượt chớp mắt, rất nhanh đã so xong 50 chiêu.
Sau 50 chiêu, hai người đánh càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, người quan sát trận chiến chỉ có thể nhìn thấy hai bóng hình quấn vào nhau, chỉ có thể dựa vào độ lớn của bóng để phân biệt ai là Tanboku Ichigo, ai là Diệp Vô Phong. Rất nhiều người không nén được phải đứng dậy, há to miệng quan sát trận chiến.
Đây chắc chắn là một trận đấu kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ. Lại đánh thêm 50 lượt, đột nhiên, sau khi Tanboku Ichigo nhận một đòn nặng từ Diệp Vô Phong, ông ta dính lên anh như một hồn ma. Hai tay công kích hai huyệt Thái dương của Diệp Vô Phong, dường như muốn phân thắng bại bằng một đòn này.
Ban nãy, Tanboku Ichigo vẫn luôn vừa đánh vừa thủ, đột nhiện lại toàn lực tấn công, cố ý để lộ sơ hở? Trong lòng Diệp Vô Phong lóe lên một ý nghĩ: “Hừ! Muốn khiến mình phạm lỗi sao?” Diệp Vô Phong cũng không tấn công một cách sơ hở như Tanboku Ichigo, mà anh tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, đánh đâu chắc đó, từ từ chiến thắng, tiếp tục tung chiêu.
Tanboku Ichigo nhìn thấy Diệp Vô Phong không hề mắc lừa bèn quống quít, lập tức thay đổi cách đánh, sử dụng Thông Bối trường quyền, mãnh mẽ tấn công lồng ngực Diệp Vô Phong. Đồng bằng một ngựa vượt sông lớn, vó ngựa hung hãn bắt cánh chim? Thông Bối quyền của Trung Quốc mà ông ta lại luyện thành thục như vậy? Quả thật là một nhân tài. Lòng Diệp Vô Phong có hơi rung động, hít một hơi chân khí rồi xoay một chưởng, là cảnh giới cao nhất của Long Tượng Bát Quái chưởng, Long Tượng Hợp Kích!
Công phu cơ bản của đôi bên quá vững chắc, không đem bản lĩnh nhà nghề ra, hoàn toàn không thể đánh hạ Tanboku Ichigo.
Diệp Vô Phong tung tuyệt chiêu rồi! Anh tính toán trong vòng một chiêu, kết thúc trận đấu.
Một tiếng gào! Đánh như rồng, thủ như voi.
Diệp Vô Phong từ trước đến giờ công thủ cân bằng, dựa vào phòng ngự vững như bàn thạch của mình, chặn được đòn đánh tất sát của Tanboku Ichigo. Một đòn Thông Bối quyền oanh trời bị Diệp Vô Phong đỡ được. Lực tay của Tanboku Ichigo gần như đánh vào một vũng bùn, song ông ta không hề hoảng loạn, mà lại hét lên thật lớn. Sóng âm chấn động. Hai khuỷu tay ông ta thu về. Ngay sau đó lại là một nắm đấm rung trời giáng xuống mặt Diệp Vô Phong, sức mạnh của nắm đấm này cực lớn, mà đường đánh cũng rất xảo quyệt.
Không có công thực thượng thừa ba mươi năm, tuyệt đối không thể đánh ra một quyền với sức mạnh to lớn như vậy. Đối diện với Tanboku Ichigo, Diệp Vô Phong tâm lặng như nước. Thậm chí trong khi anh cử động, mái tóc anh không còn không bị rối bởi sóng âm tựa gió lớn từ tiếng hét của Tanboku Ichigo. Cơ thể anh trượt một cái, lùi thẳng mười mét, ngay lúc này, cơ thể Diệp Vô Phong đã đến sát mép đấu trường.
Tanboku Ichigo thầm nghĩ: “Cho dù tao không làm mày bị thương được, có thể đánh bay mày khỏi sàn đấu cũng coi là thắng rồi.” Nghĩ đoạn, Tanboku Ichigo tiếp tục tấn công. Ngay khoảnh khắc Diệp Vô Phong lùi bước, ông ta sải một bước dài, sử dụng sức mạnh của toàn thân, di chuyển cơ thể theo Diệp Vô Phong. Tanboku Ichigo bộc phát sức mạnh toàn thân, ông ta vận hết sức mạnh, cho dù nắm đấm này không đánh chết được Diệp Vô Phong, cũng nhất định sẽ đánh bay anh khỏi sàn đấu. Uỳnh uỳnh! Tiếng nổ xé rách không khí nháy mắt vang lên, áp lực bủa đến Diệp Vô Phong như núi Thái Sơn đè xuống.
Diệp Vô Phong lấy lùi để tiến, cố ý đẩy bản thân vào nguy hiểm, đối diện với một đòn toàn lực từ Tanboku Ichigo. Gió lớn dữ dội. Trong tiếng không khí bị xé rách.