“Loại chuyện này đương nhiên là tôi muốn, nhưng anh cũng biết rồi đó, muốn tiến vào một địa phương mới phát triển là rất khó. Đặc biệt là bản thân cái địa phương này đã có công ty bảo an rồi. Nếu như chúng ta đến tranh giành làm ăn với họ thì căn bản là giành không nổi.” Bạch Nhạn Phi không biết làm sao.
Diệp Vô Phong hỏi: “Cô nói có phải là công ty Chính Hòa đúng không?”
Bạch Nhạn Phi có chút giật mình: “Anh cũng biết cái công ty này? Tôi còn cho là anh không biết nữa chứ, suy cho cùng thì anh và công ty Chính Hòa cũng không có nghiệp vụ cần thiết qua lại.”
“Vừa nãy tôi đánh hai người của công ty Chính Hòa rồi.” Diệp Vô Phong mỉm cười.
Bạch Nhạn Phi sửng sốt, cô ấy nghĩ mới đến Liêu Tây được mấy ngày? Chu Thông đã liên tục đắc tội với nhà họ Nguyên, xí nghiệp Chu Tinh, công ty Chính Hòa.
Đây là muốn nghịch thiên sao?
Cô ấy phát hiện chỉ cần nơi nào có Diệp Vô Phong thì nơi đó nhất định sẽ không yên bình, xem ra Liêu Tây lại bắt đầu xuất hiện một trận chấn động mới rồi.
“Cho nên cô nói với tôi cô không có hứng thú, nếu có hứng thú đóng quân ở Liêu Tây thì tôi có thể giúp cô.” Diệp Vô Phong mỉm cười.
“Anh giúp thế nào?”
“Công ty Chính Hòa đã đồng ý với tôi ba ngày sau sẽ rời khỏi Liêu Tây, ba ngày sau chúng ta tìm đến cửa nhà là được rồi, ông ta cũng đã đồng ý với tôi rồi.” Diệp Vô Phong mỉm cười nói.
Bạch Nhạn Phi nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy cách làm việc như thế này của Diệp Vô Phong rõ ràng là đào hố Trịnh Phi và Lý Thích.
Nghe Diệp Vô Phong miêu tả mọi chuyện xảy ra xong, cô ấy liền hiểu ra, Lý Thích và Trịnh Phi tuyệt đối là chỉ vì muốn rời khỏi hiện trường trước mới đồng ý lời hứa kia.
Nhưng Diệp Vô Phong căn bản là không phải chơi đùa với bọn họ, nói ba ngày thì nhất định công ty Chính Hòa phải rời đi sau ba ngày sau.”
Điểm này bọn họ căn bản là không biết, còn cho rằng Diệp Vô Phong sẽ không tìm đến bọn họ.
Hoặc là nói bọn họ vẫn còn tự tin vào vệ sĩ và cao thủ của công ty mình, cho nên mới cho rằng dù Diệp Vô Phong có tìm tới cửa thì cũng không sao.
Đối phương nhất định cho rằng Diệp Vô Phong chỉ là cao thủ cảnh giới Tông Sư.
Bạch Nhạn Phi hiểu ra ngay, nếu như là cao thủ cảnh giới Tông Sư thì công ty Chính Hòa cũng có hai cao thủ cảnh giới Tông Sư, cho nên cảm thấy hai cao thủ cảnh giới Tông Sư của công ty mình đã đủ để hạ gục Diệp Vô Phong rồi.
“Bọn họ đúng là lạc quan thật.” Bạch Nhạn Phi cười tươi.
“Chẳng qua sau ba ngày nữa tôi thấy cần thiết phải đi cùng cô đến công ty Chính Hòa một chuyến. Nếu như có thể đuổi công ty Chính Hòa đi thì công ty bản an Long Kiếm cũng có thể thuận lý thành chương tiến vào Liêu Tây rồi.” Bạch Nhạn Phi không ngờ rằng niềm vui đến nhanh như thế.
Mới đầu cô ấy đến đây cũng chỉ vì đến tham dự hôn lễ của bạn mà thôi, nhưng bây giờ không chỉ còn đơn giản là đến tham dự hôn lễ như thế nữa, công ty bảo an Long Kiếm dường như có thể thành công tiến quân vào Liêu Tây.
Diệp Vô Phong nói chuyện này cho Bạch Nhạn Phi xong thì về phòng của mình, chỉ là không được bao lâu thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Anh vốn là muốn yên tĩnh ngủ một giấc.
Trước cửa là một người phụ nữ quen thuộc, mặc quần áo hàng ngày, tóc ngắn, ngũ quan tinh tế, mang một cỗ anh khí, đem đến cho người ta cảm giác oai hùng, mạnh mẽ.
Anh có chút nghi hoặc mở cửa ra, hỏi: “Cô tìm tôi?”
“Đúng vậy, tôi còn chưa cảm ơn anh ơn cứu mạng nữa.” A Mịch có chút xấu hổ nói.
“Chuyện này không cần phải cảm ơn, hơn nữa cũng không tính là ơn cứu mạng.” Diệp Vô Phong mỉm cười nó.
A Mịch lắc đầu: “Anh không biết, nếu như lúc ấy anh mà không đưa tôi đến cục cảnh sát thì tôi khẳng định sẽ bị bọn họ giết chết rồi.”
Diệp Vô Phong cực kỳ khiêm tốn nói: “Nhìn bọn họ cũng không giống loại người hung ác như thế, cô thấy đấy, lúc ấy khi tôi muốn đưa cô đi thì bọn họ cũng không ngăn cản, cũng chỉ lý luận với tôi một chút mà thôi.”
Đương Nhiên A Mịch sẽ không cảm thấy bọn người Lý Thích sẽ bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy, hơn nữa lúc đó đối phương rõ ràng biết cô ấy là nội ứng, nếu không thì cũng sẽ không bỏ thuốc độc như thế.
Nhưng rõ ràng cô ấy che dấu rất tốt mới đúng.
Nhất định là có nguyên nhân gì đó trong đây.
“Nhưng nói thế nào thì tôi cũng muốn mời anh ăn một bữa cơm, đây là điều tôi nên làm.” A Mịch rất nhiệt tình.
Diệp Vô Phong có chút tò mò, nói cho cùng nếu như chỉ là đưa A Mịch đến cục cảnh sát thì chuyện này đã có thể cho qua rồi mới đúng.
A Mịch đây là muốn làm cái gì?
Diệp Vô Phong không hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý.
Buổi tối, Diệp Vô Phong đã bị A Mịch đưa đến nhà của mình, khiến Diệp Vô Phong không ngờ đến là A Mịch lại khéo tay nấu ngon đến như thế.
A Mịch chỉ ở một mình, là một cái nhà nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách, thuộc loại khu nhà ở cỡ nhỏ.
Nấu xong thức ăn, hai người ngồi trên bàn ăn.
Diệp Vô Phong hỏi: “Bình thường chỉ có một mình cô ở thôi sao?”
“Đúng vậy, chẳng qua tôi có một người bạn, bình thường khi được nghỉ thì sẽ đến đây, cho nên tôi thuê nhà hai phòng.” A Mịch mỉm cười giải thích.
Diệp Vô Phong gật gật đầu: “Xem ra sinh hoạt cũng rất tốt, chỉ là lúc cô làm nội ứng cũng về đây?”
“Đúng vậy, bởi vì lúc tôi làm nội ứng đây cũng là nơi tôi ở, bọn người kia căn bản sẽ không nghi ngờ tôi, thân phận của tôi bây giờ là một người bình thường, là một người thanh niên trẻ thôi học đại học xong rất thất vọng với cuộc sống này mà thôi.”
A Mịch đối với những chuyện này cũng rất bất đắc dĩ: “Nhưng tôi cũng rất vô tội đó, không hiểu vì sao bọn họ có thể nhận ra tôi là nội ứng, rõ ràng tôi đã che giấu hết những thông tin về việc tôi là cảnh sát mới đúng, cấp trên cũng đã mã hóa hết các thông tin rồi.”
Diệp Vô Phong nghe A Mịch nói, cũng không có nghĩ nhiều như thế.
Lúc này A Mịch lại mỉm cười nói: “Nhưng thôi bỏ đi, thân phận nội ứng của tôi bị lộ rồi, xem ra chỉ có thể bỏ thân phận nội ứng này thôi.”
“Như thế không phải càng tốt hay sao? An toàn hơn một chút.” Diệp Vô Phong bình tĩnh nói.
A Mịch lắc đầu: “Thật ra trước khi vụ án này còn chưa kết thúc thì tôi vẫn hy vọng bản thân mình là nội ứng.”
“Xem ra là còn có nội tình bên trong.” Diệp Vô Phong mỉm cười.
“Công ty Chính Hòa làm không biết bao nhiêu là chuyện xấu, tôi nhất định phải tìm được chứng cứ phạm tội của bọn họ. Nếu như không phải nhà họ Nguyên vẫn luôn bảo vệ bọn họ thì bọn họ cũng không kiêu ngạo đến như thế.” Bạch Nhạn Phi cắn răng.
Diệp Vô Phong cũng không tò mò lắm, dù sao anh cũng biết, nhà họ Nguyên là gia tộc đứng đầu đứng thứ hai ở Liêu Tây, có thể bảo vệ nhiều người như thế cũng là điều bình thường.
Hơn nữa loại quan hệ rắc rối phức tạp mới khiến cho thế cục của Liêu Tây phức tạp, làm cho người bên ngoài muốn tiến vào căn bản là không được.
Phía chính phủ muốn tiến hành quản lý Liêu Tây cũng không dễ dàng như thế.
Tất cả là bởi vì cả Liêu Tây đều có dính líu với nhau.
Không giống với thế cục của Đông Liêu là Âu Dương Lôi chí ít còn có chút kẻ thù. Ở Liêu Tây, nhà họ Nguyên lại không có, tất cả mọi người muốn làm ăn ở Liêu Tây đều phải dựa vào nhà họ Nguyên.
Điều này mới hiện ra sự lớn mạnh của nhà họ Nguyên.
Ngay từ lúc đầu Diệp Vô Phong đã biết, nhưng anh không hề tin tưởng Liêu Tây thật sự giống như thép đồng, trước sau là có đột phá.
Giống như xí nghiệp Thượng Đạt, xí nghiệp Thượng Đạt là công ty thương nghiệp truyền thống, không liên quan đến rất nhiều ngành nghề trái pháp luật.
Nhưng nhà họ Nguyên lại không muốn nhược điểm của bất cứ công ty gì là không có trong tay của họ cả, cho nên nhà họ Nguyên mới muốn để Phong Lệ Na tiến vào nhà họ Nguyên.