Mục lục
Thần Cấp Ở Rể - Diệp Vô Phong (truyện full tác giả: Thanh Thanh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những doanh nghiệp kinh doanh không công khai nhiều như vậy, mọi người cũng biết điều nên không vượt qua ranh giới đó. Đó cũng là vì an toàn và anh ta cũng đã có đủ sự chuẩn bị.

Những người bên trên đều không để ý đến anh ta nhưng Bạch Tinh Đồng lại vô cùng chú ý đến anh ta.

Bạch Tinh Đồng lạnh lùng nhìn Lưu Tân Đông: “Anh nghĩ tôi đến đây tìm anh là vì chuyện đó sao?”

Lưu Tân Đông tò mò hỏi: “Nếu không phải vì những chuyện đó thì vì chuyện gì?”

“Vụ việc ám sát ngày 14 ở cầu thăng bằng, anh có dám nói chuyện này không liên quan gì tới mình không?” Khuôn mặt Bạch Tinh Đồng lạnh lùng.

Lưu Tân Đồng nhớ lại, anh ta nhìn Bạch Tân Đồng hơi bất lực: “Nếu cô đổ chuyện này lên đầu tôi thì cô nhầm rồi, đương nhiên là tôi không chỉ đạo bọn chúng, tất cả những gì bọn chúng làm đều là do bọn chúng tự nguyện. Cô cũng biết đấy, mặc dù tôi nuôi dưỡng những người đó nhưng ngoài thời gian làm việc cho tôi, đám người đó đi làm những việc gì khác không liên quan gì tới tôi cả. Đó là tự do của bọn chúng.”

Đương nhiên Bạch Tinh Đồng không tin những lời này, nhưng hiện giờ tất cả đám lưu manh đó đều đã chết, không có cách nào để chứng minh những gì anh ta nói là thật hay giả.

Hơn nữa Bạch Tinh Đồng cũng biết rõ hiện giờ Lưu Tân Đông nhất định đang không nói thật.

Lưu Tân Đông nhanh chóng nở nụ cười: “Nhưng này cảnh sát Bạch, cô bảo tôi phải đối xử với cô như thế nào đây? Hành vi này của cô là tự ý xông vào nhà dân? Cô rõ ràng biết sai mà còn cố tình phạm? Nếu như tôi báo cảnh sát, cô nhìn thấy đồng nghiệp của mình thì có xấu hổ không nhỉ?”

Đại Bưu liếm môi của mình: “Anh Lưu, thả cô ta đi không phải là quá dễ dàng cho cô ta sao? Hay anh cứ giao cô ta cho em là được, em nhất định có thể khiến cô ta tâm phục khẩu phục.”

Lưu Tân Đông gật đầu tán thành: “Cậu nói vậy cũng đúng lắm, Đại Bưu, tôi rất tin tưởng vào năng lực của cậu. Nếu cậu đã muốn đưa người phụ nữ này đi thì cậu cứ đem đi đi.”

Đại Bưu vui mừng cảm ơn: “Anh Lưu, anh yên tâm, anh cứ giao người phụ nữ cho em, ngày mai anh sẽ thấy em bắt cô ta làm gì cô ta sẽ phải làm cái đó.”

Đại Bưu đi lên phía trước, tóm lấy Bạch Tinh Đồng, định nhấc bổng cô ta lên.

Bạch Tinh Đồng hét lớn: “Anh muốn làm gì? Anh không được qua đây!”

Nhưng đáng tiếc là Đại Bưu không hề quan tâm đến những gì Bạch Tinh Đồng nói, anh ta vẫn tiếp tục làm chuyện của mình.

Nhưng đúng lúc đó, cánh cửa được mở ra, Chung Tín từ bên ngoài xông vào, tay cầm súng nhắm về phía Đại Bưu: “Thả người phụ nữ trên tay anh ra!”

Đại Bưu cười ha ha, anh ta đành phải thả Bạch Tinh Đồng xuống trước, dù sao đối phương cũng có súng, trong không gian nhỏ hẹp này thật không dễ để tránh.

Hơn nữa ngoài anh ta ra, trong phòng khách này vẫn còn có Lưu Tân Đông và Trần Chiêu Đệ, nếu không cẩn thận làm bọn họ bị thương, Đại Bưu nhất định sẽ toi đời.

Vậy nên anh ta làm theo những gì Chung Tín nói nhưng trên khuôn mặt anh ta không hề có chút vẻ gì là sợ hãi. Đại Bưu nhìn Chung Tín và cười ha ha rồi nói: “Người anh em, cậu phải cẩn thận với khẩu súng của mình. Nhỡ đâu phát lửa thì không hay đâu.”

“Bớt nói nhảm, mau chóng cởi trói cho cảnh sát Bạch.” Chung Tín hét lên.

Anh ta có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ được đến chuyện những người này lại to gan như thế, dám làm những chuyện như vậy với Bạch Tinh Đồng, chẳng lẽ bọn chúng không muốn sống nữa hay sao?

Đại Bưu vẫn tiếp tục làm theo những gì Chung Tín nói, chỉ có điều lúc sợi dây thừng được cởi ra, Bạch Tinh Đồng vẫn không có cách nào đứng lên được.

Những đòn tấn công vừa nãy của Đại Bưu khiến Bạch Tinh Đồng không có cách nào để đứng lên được nữa.

Từ nãy tới giờ Bạch Tinh Đồng vẫn cố chịu đau.

Chung Tín hình như có thể cảm nhận được điều đó, khuôn mặt anh ta biến sắc rồi lập tức đi lên phía trước.

“Đừng!” Sắc mặt Bạch Tinh Đồng thay đổi, cô ta đang định bảo Chung Tín dừng lại nhưng đáng tiếc mọi chuyện đã muộn.

Lúc Chung Tín còn cách Đại Bưu tầm hai ba mét, Đại Bưu đã ra tay. Tốc độ của Đại Bưu vô cùng nhanh, gần như đúng lúc Chung Tín phản ứng lại được, định nhắm khẩu súng về phía anh ta thì Đại Bưu đã đưa tay ra nắm lấy cò súng, khiến anh ta không thể nổ súng được.

Đại Bưu nhe răng ra cười: “Vừa rồi cậu vẫn còn uy phong lắm, cậu tưởng tôi không trị được cậu sao?”

Chung Tín biết bản thân mình nóng vội nhưng hiện giờ đã không còn cách nào khác, anh ta chỉ biết cố cướp lại khẩu súng của mình.

Nhưng Đại Bưu đánh một quyền vào khuỷu tay của Chung Tín.

Răng rắc!

Là tiếng xương gãy, khuỷu tay của Đại Bưu xuất hiện một hình dạng không thể tin được. Khẩu súng ngắn tự nhiên rơi xuống đất, Chung Tín kêu lên thảm thiết rồi lùi về phía sau.

Đại Bưu lại tung một cước, đạp ngã Chung Tín xuống đất rồi nhân tiện đóng cửa lại.

Làm xong những chuyện này, lúc này Đại Bưu mới nhặt khẩu súng trên mặt đất lên: “Đúng là lợi hại quá đi mất, tưởng trong tay có súng là nghĩ mình ghê gớm lắm sao? Tưởng rằng có thể giết chết bọn tao à?”

Anh ta đi đến trước mắt Chung Tín nhưng hiện giờ Chung Tín đã không còn chút sức lực nào để phản kháng hoặc trả lời. Một đòn vừa rồi cũng đủ để đá gãy mấy cái xương của anh ta.

Mặc dù anh ta một nhân viên cảnh sát có kinh nghiệm nhưng cũng chỉ luyện qua một số môn võ để khống chế được người bình thường, còn Đại Bưu là người luyện võ chân chính, anh ta không thể làm được gì.

Nhất là Đại Bưu còn luyện môn công phu ngoại gia rất mạnh, anh ta ra tay có thể khiến gân cốt của đối phương bị thương.

Chung Tín chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, lúc này anh ta đã qua thời điểm đau nhất, anh ta cắn răng cố gắng không để mình phát ra âm thanh gì.

Đại Bưu đi tới trước mặt Chung Tín, ngắm thẳng khẩu súng vào đầu anh ta.

Lưu Tân Đông ho một tiếng, Đại Bưu lại cười cười, anh ta thu khẩu súng lại: “Cậu vẫn còn may mắn đấy, có thể sống thêm được một lúc nữa. Trong nhà anh Lưu không được xảy ra án mạng nên muốn giết cậu tôi còn phải đưa cậu ra bên ngoài nữa.”

Anh ta đi đến bên cạnh của Bạch Tinh Đồng, định nhấc cô ta lên.

Nhưng đúng vài lúc đó, cánh cửa đã đóng đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, Đại Bưu nhìn về phía chiếc cửa bằng ánh mắt hơi kỳ quái.

Sắc mặt Lưu Tân Đông thì vô cùng khó coi: “Hôm nay làm sao vậy không biết? Tất cả mọi người tụ tập ở nhà tôi để họp sao?”

Vừa nói xong, cánh cửa lớn lại bị oanh kích, sau khi âm thanh vang lên, cả cánh cửa chống trộm bay vào trong, cuối cùng đập vào ban công. Ban công và cánh cửa sổ sát mặt đất cạnh đó trong phòng khách đều vỡ vụn.

Một người đứng ở trước cửa lớn, ánh mắt lạnh lùng quan sát tình hình bên trong. Anh nhìn ngay thấy Bạch Tinh Đồng đã bị thương đang nằm trên đất.

“Quả nhiên là cô ở đây, yên tâm đi, nếu tôi đã đến đây tôi nhất định đưa cô về nhà an toàn.” Diệp Vô Phong từ từ đi vào bên trong, anh nhanh chóng đi đến bên cạnh Bạch Tinh Đồng và ôm cô ta lên.

Đại Bưu hơi khó chịu: “Anh là ai?”

Nhưng anh ta không ra tay ngay vì anh ta biết Diệp Vô Phong nhất định là một cao thủ, có thể đá bay cánh cửa chống trộm như vậy nhất định là một người đã từng luyện võ.

Bởi vì tất cả cửa chống trộm của tiểu khu này đều đã được gia cố.

Diệp Vô Phong nhìn Đại Bưu lạnh lùng, trong phòng này, người có khả năng đánh Bạch Tinh Đồng thành ra như vậy chỉ có thể là một mình Đại Bưu.

Đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cho Đại Bưu, chỉ có điều chuyện quan trọng nhất hiện giờ vẫn là đưa Bạch Tinh Đồng tới bệnh viện.

Mặc dù Đại Bưu biết thực lực của Diệp Vô Phong là rất mạnh nhưng anh ta vẫn chưa biết rõ thực lực của đối phương rốt cuộc mạnh như thế nào nên anh ta muốn thử thăm dò một chút.

Anh ta bước lên trước một bước, nhưng đúng vào lúc đó, Lưu Tân Đông lại giữ Đại Bưu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK