Tên mập là người đi vào đầu tiên, anh ta nhanh chóng tiếu sái bước ra, vỗ vai Diệp Vô Phong nói: “Tôi đã nói rồi, nhất định có thể vượt qua vòng này, bố tôi đã đánh tiếng rồi. Yên tâm, tôi đã nói với người phỏng vấn bên trong rằng đến lúc đó cũng cho anh vào, đúng rồi, anh tên gì ấy nhỉ?”
Diệp Vô Phong cười nói: “Tôi tên là Diệp Vô Phong.”
Tên mập mạp nhìn người phỏng vấn đứng ở cửa, chỉ vào Diệp Vô Phong: “Là anh ta, tên là Diệp Vô Phong.”
Người phỏng vấn nhanh chóng gật đầu và mỉm cười.
Diệp Vô Phong không ngờ có một ngày anh lại được người ra chiếu cố, anh nhìn tên mập mạp đi ra ngoài sau khi làm những việc này, anh đột nhiên nở nụ cười: “Đừng đi nhanh như vậy, lát nữa tôi đãi anh ăn cơm.”
Tên mập rất hà sảng nói: “Tốt lắm, xem ra anh rất thích hợp đi theo tôi.”
Diệp Vô Phong nhanh chóng được gọi vào văn phòng phỏng vấn, người phỏng vấn không hỏi gì, chỉ hỏi anh có mang theo sơ yếu lý lịch hay không, đương nhiên Diệp Vô Phong không mang theo sơ yếu lý lịch.
Nhưng dù vậy, người phỏng vấn vẫn để Diệp Vô Phong vượt qua cuộc phỏng vấn này.
Diệp Vô Phong lắc đầu với một nụ cười gượng gạo và bước ra khỏi văn phòng phỏng vấn.
Lúc này, người đàn ông mập mạp đã đợi sẵn bên ngoài, Diệp Vô Phong đi tới, cười nói: “Chờ tôi một chút, đoán chừng toouu phải gặp người của công ty anh, nhanh thôi.”
Người đàn ông nhỏ béo đang ngồi trong phòng tiếp tân, lúc này một lễ tân đang chơi trò chơi với anh ta, vì vậy anh ta chỉ vẫy tay và không vội vàng chút nào.
Một nhân viên lễ tân khác đến chỗ Diệp Vô Phong và cười nói: “Anh Diệp, xin mời, Chủ tịch Liễu của chúng tôi đã đợi anh rồi.”
Sau khi Diệp Vô Phong đến văn phòng, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang xử lý tài liệu, nhìn thấy Diệp Vô Phong đi tới, ông ta lập tức gật đầu cười.
Nhân viên lễ tân nhanh chóng rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại có Liễu Trạch và Diệp Vô Phong, Liễu Trạch tò mò hỏi: “Tôi không biết tại sao chủ tịch Diệp lại tới tìm tôi vào lúc này nhỉ?”
Diệp Vô Phong cười nói: “Ông biết đấy, trận chiến giữa công ty Hoa Cường và nhà họ Nguyên, nên tôi chỉ băn khoăn không biết ông có nên hợp tác với tôi không? Dù sao thì ông cũng là đối tác của nhà họ Nguyên, nếu ngay cả ông cũng hợp tác với tôi rồi, như vậy thì chứng tỏ nhà họ Nguyên đã không thể cứu vãn.”
Liễu Trạch lắc đầu: “Tôi thực sự xin lỗi, công ty chúng tôi chú trọng chữ tín, vì chúng tôi đã hợp tác với nhà họ Nguyên rồi, chúng tôi tuyệt đối không thể hợp tác với công ty Hoa Cường, xin hãy thứ cho tôi không thể hợp tác với cậu được.”
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: “Không sao, tôi biết ông nhất định sẽ cự tuyệt, nhưng rất nhiều công ty ở Liêu Tây đã bí mật đạt được thỏa thuận với tôi, đương nhiên họ cũng sẽ cung cấp cho tôi những thứ tôi cần, chúng tôi đã mua của họ cao hơn 30% so với giá thị trường, như vậy họ sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Liễu Trạch nhướng mày, nhìn thấy Diệp Vô Phong lấy ra một số hợp đồng, sau khi nhìn lướt qua, ông ta đại khái biết đó là công ty nào.
Nhưng ông ta vẫn không định đồng ý, dù sao ông ta cũng biết, nếu đồng ý lúc này, ông ta sẽ đối nghịch với nhà họ Nguyên, đương nhiên ông ta biết hậu quả của việc chống lại nhà họ Nguyên ở Liêu Tây.
Vì thế ông ta không muốn mạo hiểm như vậy, dù biết rằng trong hoàn cảnh ấy, có lẽ công ty của họ sẽ có rất nhiều cơ hội kiếm tiền.
Và đây là lợi nhuận thuần túy, giá cao hơn 30% so với giá thị trường, gần như là một mức giá trên trời, nếu hợp tác với công ty Hoa Cường, thì tất cả thu nhập trong năm nay sẽ trở thành thu nhập đột phá trong lịch sự.
Nhưng ông ta không dám chút nào.
Ông ta chỉ muốn tồn tại trong vùng nước bùn này, ông ta không có hứng thú với những thứ khác.
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: “Xem ra chủ tịch Liễu vẫn là không muốn làm loại chuyện này, nhưng không thành vấn đề, tôi vẫn rất kiên nhẫn. Nếu như chủ tịch Liễu đổi ý, ông có thể nói cho tôi biết.”
Liễu Trạch yêu cầu lễ tân đưa Diệp Vô Phong ra ngoài.
Sau khi Diệp Vô Phong rời đi, ông ta đã gọi điện cho nhà họ Nguyên và báo cáo sự việc ở đây, Nguyên Phong đã rất hài lòng sau khi nghe những lời của Liễu Trạch.
“Tốt lắm, tôi biết Liễu Trạch ông là người có nguyên tắc nhất, tiếp tục kiên trì.” Nguyên Phong cười nhạt rồi cúp điện thoại.
Tất nhiên, anh ta biết rằng nếu mình không đánh tiếng với mấy tên này trước, những kẻ này có thể đã thực sự hợp tác với công ty Hoa Cường. Harry Potter fanfic
Sau khi Diệp Vô Phong đến phòng tiếp khách, anh nói với tên mập mạp: “Tôi xong rồi, anh muốn ăn cơm không?”
Tên mập vừa chơi trò chơi xong, hẹn cô gái ở quầy lễ tân lần sau chơi lại, sau đó liền dắt Diệp Vô Phong đi ra ngoài.
Đương nhiên, anh ta ăn ở một nhà hàng ngẫu nhiên gần công ty Phúc Dương, sau khi tên mập mạp ăn xong, nhìn thông tin trên điện thoại, trợn mắt cười nói: “Diệp Vô Phong, tình cờ tối nay có một buổi tiệc… anh có muốn đến chơi với tôi chút không?”
Diệp Vô Phong tò mò nhìn tên mập mạp, anh còn tưởng rằng tên mập mạp kia là trạch nam chỉ biết ở nhà, làm sao có thể hoạt bát tham gia mấy kiểu tiệc tùng chứ?
Điều này hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình của người đàn ông béo này.
Nhưng Diệp Vô Phong nghĩ tới đây liền cảm thấy không cần phải đi, anh cũng biết nguyên nhân vì sao tên này lại bảo anh đi.
Bởi vì bây giờ tên này thiếu một tên tùy tùng, nếu đi dự tiệc có lẽ sẽ hơi mất mặt, nên muốn để anh đi cùng.
“Tôi nói cho anh biết, cậu chủ Chu Hoa cũng đi dự tiệc lần này. Anh biết Chu Hoa là ai đúng không? Anh ta là cậu chủ hai của xí nghiệp Chu Tinh. Nếu có thể quen anh ta, tương lai tiền đồ sẽ vô lượng rực rỡ đó.” Tên mập nói rất đắc ý, giống như bản thân anh ta là Chu Hoa vậy.
Diệp Vô Phong không định đi, nhưng nghe xong lời này liền muốn đi xem.
Dù sao bước tiếp theo của Công ty Hoa Cường là động đến xí nghiệp Chu Tinh. Chu Tinh. Nếu có thể nghe ngóng chút chuyện của xí nghiệp Chu Tinh từ tên Chu Hoa thì cũng không tồi.
Chính vì suy nghĩ này mà cuối cùng anh cũng gật đầu.
Buổi tối, tên mập đưa Diệp Vô Phong lên tầng cao nhất của khách sạn Cana, lúc này tầng cao nhất của khách sạn Cana đã được cho thuê hết rồi.
Nó được dùng cho loại tiệc ngoài trời này, vừa bước vào tầng cao nhất đã nghe thấy một âm thanh đinh tai nhức óc, có một số thanh niên đang uống rượu giao lưu.
Cả trai lẫn gái, vừa nói vừa cười.
Sau khi Diệp Vô Phong đến bên này, tên mập chỉ vào Chu Hoa đang đứng trên bục cao cách đó không xa, Chu Hoa đang tươi cười chào hỏi bạn bè.
Tên mập nói với Diệp Vô Phong: “Nhìn xem, đó là cậu chủ Chu, anh ta có đẹp trai oai phong không? Để tôi nói cho anh biết, bây giờ ở Liêu Tây, cậu chủ Chu có thể hiên ngang tự nhiên, hiện tại các cậu chủ của nhà họ Nguyên đều yếu thế, còn anh trai của cậu chủ Chu còn đang nằm trong bệnh viện, nên đương nhiên anh ta có thể vui vẻ tiêu sái rồi.”