Diệp Vô Phong gật đầu liên tục: “Cô gái này lớn lên thật xinh đẹp, Vịnh Xuân Quyền cũng luyện rất tốt.”
Lâm Thư Âm giẫm lên chân của Diệp Vô Phong ở dưới gầm bàn, Diệp Vô Phong cười đau khổ nói: “Nhưng mà, cô gái này còn thiếu một loại khí chất siêu nhiên giống như Thư Âm, tuyệt đối không thể so sánh.”
Trình Kim Bảo nói: “Phong, nói thẳng ra, cậu thích chị dâu đi. Như vậy, chị ấy nghe cũng thoải mái hơn.”
Lâm Thư Âm không giấu được khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn thùng: “Kim Bảo, đừng nói bừa.”
Người thứ hai là một cô gái ưa nhìn mặc Hán Phục màu đỏ bước lên biểu diễn, tiết mục cô ấy biểu diễn là đàn tranh, tiếng đàn đẹp đẽ cuốn hút tất cả khán giả, khi cô ấy kết thúc bài biểu diễn, tất cả khán giả lập tức dàng cho cô ấy tràng pháo tay nồng nhiệt.
Người đẹp thứ ba lên biểu diễn chính là Tô Vãn Nguyệt, bởi vì tháng trước cô ấy đã dùng tài năng xuất chúng của mình chinh phục tất cả khán giả có mặt ở đây cho nên có rất nhiều người hâm mộ cô tại khán đài.
Diệp Vô Phong nói: “Kim Bảo, bạn gái cậu khí chất rất cao?”
Trình Kim Bảo nói: “Tiểu Nguyệt đúng là đa tài đa nghệ, lần trước cô ấy đã dành giải Á quân. Chủ yếu là Tiểu Nguyệt không thích những quy tắc ngầm, tôi cũng vậy.”
Phượng Hoàng Kim Thành chỉ cho thuê đối với những tú nữ đã đạt được Quán quân. Những cô gái không đạt được Quán quân, thì ở lại Phượng Hoàng Kim thành tiếp tục đào tạo chuyên sâu. Phượng Hoàng Kim Thành sẽ cung cấp cho họ chỗ ở và thức ăn miễn phí, đồng thời đầu tư rất nhiều tiền cho việc đào tạo, kích thích tiềm năng trong họ. Cho đến lúc trở thành Quán quân, sau đó sẽ được liệt kê vào danh sách cho thuê. Hợp đồng cho thuê đều là giá trên trời.
Diệp Vô Phong kinh ngạc hỏi: “Hợp đồng cho thuê, giá cả?”
Trình Kim Bảo nói: “Ví dụ như anh thích người này thì Phượng Hoàng Kim Thành sẽ cho thuê với giá 500.000 tệ một tháng, kí hợp đồng với anh ít nhất nửa năm. Có thể nói, trong nửa năm này, anh chỉ cần trả 3.000.000 tệ, thì có thể cùng với cô gái này cùng chung chăn gối, hoặc là để cho cô ấy làm thư kí cá nhân của anh.”
Diệp Vô Phong cảm thán: “ Quả thực là giá trên trời, tên khốn Đàm Cửu này làm ăn khá đấy.”
Lúc này, trên sân khấu, Tô Vãn Nguyệt bắt đầu biểu diễn rồi. Tiết mục mà cô ấy muốn biểu diễn chính là trò chơi chạy trốn thịnh hành nhất, đẫm máu nhất và hấp dẫn nhất.
Trên sân khấu được bố trí một cái hồ cá lớn, bể cá có hai lớp, lớp trên là những con cá ăn thịt người xinh đẹp mà hung tàn ở vùng nhiệt đới. Tô Vãn Nguyệt vặn mình, vứt bỏ áo choàng trên người, trên người cô ấy chỉ mặc chiếc áo tắm, cơ thể tuyệt đẹp ngay lập tức khiến khán giả sững sốt. Hai người trợ lí dùng hai sợi dây xích trói tay trói chân của Tô Vãn Nguyệt lại, rồi ném cô ấy vào tầng dưới của hồ cá.
Lâm Thư Âm bị dọa cho sợ hãi, hét lên: “Làm gì vậy? Giết người à?”
Diệp Vô Phong vẫy tay ra hiệu cho cô ấy bình tĩnh, ngay sau đó, lại có một sợi dây xích cố định Tô Vãn Nguyệt bên trong bể cá bên dưới.
Lúc này, nước trong bể chỉ còn lại một nửa, nhưng ba mươi giây sau, toàn bộ đàn cá ăn thịt người ở bể trên sẽ đổ hết xuống bể dưới.
Người dẫn chương trình cầm micro hô lớn: “ Các vị quan khách, chúng ta hãy cùng chứng kiến sự kì diệu và xem xem cô Tô Vãn Nguyệt làm thế nào để chạy thoát khỏi. Nhưng, nguy hiểm rất lớn. Nếu như Tô Vãn Nguyệt không thể chạy thoát khỏi, như thế hậu quả thật khó lường…”
“Được. Thời gian bắt đầu đếm ngược.”
Nhìn thời gian đếm ngược, tâm trạng của tất cả khán giả có mặt đều trở nên căng thẳng, cô ấy chỉ có 30 giây để thoát khỏi. Tô Vãn Nguyệt bắt đầu giãy dụa thoát khỏi sợi dây xích trong nước, nếu như thời gian quy định đã hết, cô ấy không thể tháo được sợi dây xích ở trên tay và chân của mình, như vậy, cá ăn thịt người ở trên đầu sẽ đổ xuống dưới sẽ ăn thịt cô ấy đến xương cũng không còn.
Lâm Thư Âm lần đầu tiên xem loại biểu diễn mạo hiểm này, tâm trạng rất lo lắng, nắm chặt tay Diệp Vô Phong, tim đập loạn nhịp: “Vô Phong, chơi như thế này, mạo hiểm quá không. Cô ấy sẽ không xảy ra tai nạn gì chứ?
Diệp Vô Phong an ủi cô nói: “Thư Âm, vừa rồi người dẫn chương trình có nói là một màn ảo thuật. Ảo thuật, chỉ là thủ thuật che mắt người khác thôi, có gì nguy hiểm sao. Em không cần phải lo lắng.”
Lâm Thư Âm nghe Diệp Vô Phong giải thích xong, có một chút nhẹ nhõm.
Nhiều khán giả có mặt tại đây, nhìn thấy mà phát hoảng, suy cho cùng, không ai muốn nhìn thấy tính mạng của cô gái xinh đẹp như thế này rơi vào miệng cá. Hai mươi giây trôi qua, những sợi dây xích trên tay cô gái Tô Vãn Nguyệt điều được tháo ra, nhưng, dây xích trên chân đột nhiên không tháo ra được. Cô ấy hình như có chút hoảng sợ, cúi mình ra sức vùng vẫy…
Lâm Thư Âm sợ hãi nói: “Hỏng rồi.”
Thời gian sắp hết rồi, Tô Vãn Nguyệt vẫn chưa mở hết dây xích, cô ấy dường như đã bỏ cuộc. Tô Vãn Nguyệt ra hiệu cho trợ lí nhanh chóng sử dụng biện pháp khẩn cấp.
Hai trợ lí cũng vô cùng hoảng sợ, dùng công cụ cấp cứu và lên kế hoạch đập bể hồ cá để cứu Tô Vãn Nguyệt.
“Nhanh chóng cứu người.” Khán giả đều hò hét ầm ĩ.
Lâm Thư Âm không nhịn được thét lên: “Xong rồi.” Cô sợ hãi nhắm mắt lại. Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này cô chịu không nổi.
Thời gian kết thúc đếm ngược, bằng một tiếng vang, toàn bộ những con cá ăn thịt người ở hồ trên đều đổ xuống hồ dưới, toàn bộ đổ vào Tô Vãn Nguyệt, Lại nghe tiếng hét của Lâm Thư Âm, tiếp theo đó là sự hỗn loạn trong hồ, ngay sau đó cả hồ cá đã bị nhuộm đỏ…
Lâm Thư Âm nhắm mắt lại không dám nhìn, giọng run run hỏi: “Diệp Vô Phong, cô ấy bị ăn chưa?”
Diệp Vô Phong cười haha: “Thư Âm, nhìn Kim Bảo đi, đừng nói xui xẻo nữa.”
Trình Kim Bảo cũng an ủi nói: “Chị dâu, Tiểu Nguyệt không sao cả.”
Khán giả hoảng loạn: “Xong rồi, cô Vãn Nguyệt bị ăn rồi.” Hai người trợ lí của cô vẻ mặt hoảng sợ, cây búa trên tay cũng rơi xuống đất.
Những khán giả ở khoảng cách gần đều sợ hãi hét lên: “Chết rồi, chết rồi.”
Cả khán phòng hỗn loạn….
“Thư Âm, không cần lo. Tiểu Nguyệt không sao cả.” Diệp Vô Phong ung dung uống một ngụm trà, bình tĩnh nói, Diệp Vô Phong là một cao thủ thần cấp, thính giác và trí tuệ của anh hơn hẳn người bình thường rất nhiều.
Diệp Vô Phong đã sớm phát hiện ra, Tô Vãn Nguyệt đã dùng lối thoát hiểm để rời sân khấu ngay khi đàn cá ăn thịt người đổ xuống bể. Cô ấy hét lên, nhưng chỉ là một trò để che mắt người khác mà thôi.
Quả nhiên, khi khán giả ở đây thương tiếc, hoảng sợ, khi mà mọi người đang sợ hãi, thì phía sau khán đài, Tô Vãn Nguyệt khoác áo choàng bước lên sân khấu: “Các bạn khán giả thân mến, cảm ơn các bạn đã ủng hộ!”
Khán giả đồng thanh vỗ tay: “Cô ấy thoát nạn rồi.”
“Thật giỏi quá. Chúng tôi điều không thấy cô ấy trốn thoát như thế nào.”. Truyện Kiếm Hiệp
Lâm Thư Âm vui mừng hô lên: “Vô Phong nhanh nhìn xem, cô ấy chưa chết.” Lâm Thư Âm sờ sờ vào tim mình, lo lắng nói: “Vừa rồi thật là nguy hiểm, doạ chết em rồi.”
Ban giám khảo bắt đầu chấm điểm, rất nhanh, kết quả trận đấu đã có, Tô Vãn Nguyệt với lợi thế tuyệt đối đã đánh bại hai cô tú nữ còn lại, trở thành Quán Quân của tháng. Khán giả một lần nữa nhiệt liệt vỗ tay.
Hội thi tuyển Tú của Phượng Hoàng Kim Thành được diễn ra mỗi tháng một lần, Tô Vãn Nguyệt cuối cùng cũng đăng quang thành công, từ đó thực hiện được ước mơ cá chép hóa rồng trở thành viên ngọc sáng trong mắt các ông chủ trong giới làm ăn. Thời cơ của Trình Kim Bảo đến rồi, chính bởi vì cô ấy đã đăng quang nên anh ta mới có thể cùng với cô ấy ký hợp đồng cho thuê hoặc hợp đồng vĩnh viễn.