Mục lục
Thần Cấp Ở Rể - Diệp Vô Phong (truyện full tác giả: Thanh Thanh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này, anh muốn biết là ai đã làm, chỉ có hai người của nhà họ Nguyên có thể làm được loại chuyện này, một là Nguyên Húc, hai là người thông minh kia.

Dù biết phong cách hành xử này quá thô bạo và ngốc nghếch, nhưng đôi khi mọi chuyện không thể đơn giản như anh nghĩ, nếu có người trong nhà họ Nguyên muốn tiêu diệt nhà họ Nguyên thì tất cả đều có lý.

Trước tiên anh đến nhà họ Nguyên.

Lần này, ngay cả thị vệ cũng không cần xin chỉ thị, anh trực tiếp xông vào, không ai dám ngăn cản bước chân của Diệp Vô Phong cả.

Trong đại sảnh của nhà họ Nguyên, Nguyên Chẩn đang ngồi trên ghế gia chủ, đương nhiên ông ta biết chuyện Lâm Thư Âm bị ám sát, nhưng ông ta không thể hiểu được ai lại làm chuyện bẩn thỉu như vậy.

Lại còn hắt bát nước bẩn lên đầu nhà họ Nguyên.

Đây là ăn gan hùm mật gấu sao?

Nhưng ông ta cũng biết bây giờ không phải lúc đoán xem là ai, ông ta biết Diệp Vô Phong nhất định sẽ tìm tới.

Những gì ông ta phải làm là giải thích những điều này cho Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong sải bước đi vào đại sảnh, lúc này Tống Thanh Vân bày ra vẻ mặt ảm đạm nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong này thật là thô lỗ, xông vào cũng không thèm chào hỏi.

Còn ra thể thống gì nữa chứ?

Nói thế nào thì nhà họ Nguyên cũng là gia tộc lớn như vậy, sao có thể chịu oan ức như thế chứ?

Cho nên Tống Thanh Vân đương nhiên khó chịu, nhưng Nguyên Chẩn không yêu cầu hắn ta động thủ, cho nên trước tiên chỉ có thể đứng ở phía sau Nguyên Chẩn.

Nguyên Chẩn nhìn Diệp Vô Phong, thờ ơ nói: “Cậu có tin khi tôi nói chuyện này không liên quan đến nhà họ Nguyên không?”

Diệp Vô Phong cười ha hả: “Ông nghĩ tôi có nên tin không? Hiện tại công ty Hoa Cường đối đầu với nhà họ Nguyên các người. Không phải người nhà họ Nguyên của ông làm ra chuyện này thì là ai?”

Nguyên Chẩn thờ ơ nói: “Nếu nhà họ Nguyên muốn dùng cách này để chọc tức cậu thì thật quá ngu ngốc. Dù sao thì chúng tôi cũng có cách tốt hơn.”

Những gì Nguyên Chẩn nói không sai, loại chuyện này chỉ là chọc giận Diệp Vô Phong, không gây hại gì cho Diệp Vô Phong.

Nguyên Chẩn nhìn thấy rất rõ ràng rằng chuyện này bọn họ hoàn toàn bị đổ oan, nhưng đúng là một ván bài tốt, nhà họ Nguyên không thể nói gì mà chỉ có thể chống đỡ.

Diệp Vô Phong chỉ lạnh lùng nhìn Nguyên Chẩn, hiện tại anh rất muốn không quan tâm gì cả mà giết Nguyên Chẩn trước, nhà họ Nguyên như rắn mất đầu, nhất định sẽ rất loạn, đến lúc đó toàn bộ Liêu Tây sẽ rất rối ren.

Nguyên Chẩn tiếp tục: “Và tôi không thể làm một việc như vậy được.”

Diệp Vô Phong thờ ơ nói: “Tại sao lại không thể? Lúc trước ông cũng từng nói Lâm Thư Âm là điểm yếu của tôi. Hiện tại ông động thủ với điểm yếu của tôi, không phải rất thích hợp sao?”

Nguyên Chẩn biết dù nhà họ Nguyên có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch nỗi oan, nhưng ông ta cũng biết hiện tại mình phải giải thích với Diệp Vô Phong, nếu không Diệp Vô Phong sẽ liều mạng đánh nhau trong đại sảnh này, ông ta không chắc rằng mình có thể trốn thoát hay không.

Vì vậy điều cần thiết nhất bây giờ là ổn định cảm xúc của Diệp Vô Phong.

Ông ta nhìn Diệp Vô Phong: “Tự mình nghĩ đi, nếu tôi thật sự là người thuê, tôi sẽ không mở cửa cho cậu vào mà không hề ngăn cản.”

Diệp Vô Phong lạnh lùng nói: “Lạt mềm buộc chặt.”

Nguyên Chẩn khinh thường nói: “Vậy thì thủ đoạn này thực sự quá không khéo phải không?”

Diệp Vô Phong đứng trước mặt Nguyên Chẩn, Nguyên Chẩn chỉ liếc mắt, cố gắng tìm lời nói có thể thuyết phục Diệp Vô Phong, nhưng ông ta nhanh chóng biết rằng Diệp Vô Phong đến đây hoàn toàn không phải để đại khai sát giới.

Chỉ đến loại trừ những người đáng ngờ thôi.

Sau khi biết chuyện này, lòng ông ta rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, lãnh đạm nói: “Nếu cậu biết chắc tôi không phải người thuê, xin mời rời khỏi đây đi, ít nhất nhà họ Nguyên không hoan nghênh cậu.”

Diệp Vô Phong nhún vai nhìn Nguyên Chẩn: “Tôi cũng không muốn gặp ông, nhưng thấy ông không còn nhiều thời gian nữa, tôi cũng không so đo với ông, tạm biệt.”

Diệp Vô Phong nói xong thì bước ra ngoài, anh đã xác định Nguyên Chẩn không phải người thuê, dù sao Nguyên Chẩn nói những lời kia cũng có lý, hơn nữa sau khi nhìn thấy Nguyên Chẩn, anh luôn nghĩ Nguyên Chẩn không có lý do gì để giết Lâm Thư Âm cả.

Sau đó mới phát hiện ra rằng Nguyên Chẩn chắc chắn sẽ giết Lâm Thư Âm trước khi chết.

Bởi vì một khi Lâm Thư Âm chết, thì trò chơi đấu trí này sẽ không được chơi nữa, ông ta sẽ chết theo luật của trò chơi và trực tiếp hủy diệt nhà họ Nguyên.

Mặc dù Nguyên Chẩn không muốn thừa nhận, nhưng thực tế là như thế, sức mạnh của Diệp Vô Phong không phải là thứ mà bất kỳ ai trong số họ có thể chống lại, hơn nữa Diệp Vô Phong là thành viên của Cục Hồng Thuẫn.

Nếu Diệp Vô Phong phát điên, đương nhiên người của Cục Hồng Thuẫn sẽ không bảo vệ nhà họ Nguyên, mà sẽ dùng sức mạnh của Diệp Vô Phong để xông vào nhà họ Nguyên bằng mọi cách.

Sau khi Diệp Vô Phong ra khỏi nhà họ Nguyên, Nguyên Chẩn chống gậy và nói với quản gia: “Đi gọi Nguyên Phong và Nguyên Húc trở về.”

Trong quán cà phê dưới lầu khách sạn Cana, một gã béo đang uống cà phê và chơi game rất nhàn nhã.

Người đàn ông trung niên này hơi béo, bộ quần áo đang mặc rất cổ điển, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được người đàn ông này là người bán đồ ăn sáng.

Diệp Vô Phong đi tới trước mặt Yêu Phong, bất lực nói: “Tôi van xin anh siêng tập thể dục để khôi phục dáng vẻ trước đây đi được không? Tôi thật sự không chịu nổi bộ dạng ông chú trung niên của anh đâu.”

Yêu Phong thờ ơ nhìn Diệp Vô Phong: “Anh đến tìm tôi để nhận xét cách ăn mặc của tôi sao?”

Diệp Vô Phong lắc đầu: “Đương nhiên không phải như vậy. Tôi tới đây tái ký hợp đồng lúc trước.”

Yêu Phong gật đầu: “Tôi biết hết rồi, nhưng giá của Phong Mãn Lâu hiện đã tăng cao. Gần đây việc kinh doanh tốt nên lâu chủ yêu cầu tăng giá.”

Diệp Vô Phong bất lực nói: “Cho dù tăng giá cũng được, ai bảo tôi không có thủ hạ ở Hoa Hạ cơ chứ? Tôi có chuyện phải làm, cho nên an toàn của vợ tôi sẽ bị ảnh hưởng.”

Yêu Phong gật đầu: “Quả nhiên, nếu chỉ có một tiểu đội của Đường Trảm thì việc phân bổ nhân lực thật sự rất khó.”

Diệp Vô Phong nghe xong chỉ có thể nhún vai: “Không ngờ tin tức của Phong Mãn Lâu nhanh nhạy thật, thế mà còn biết mấy chuyện này.”

Yêu Phong mỉm cười: “Nếu ngay cả mấy chuyện này cũng không biết thì chúng tôi quá thiển cận rồi. Dù sao thì tình báo cũng rất quan trọng đối với chúng tôi.”

Diệp Vô Phong không muốn thảo luận chuyện này với Yêu Phong, vì vậy anh lấy thẻ ngân hàng ra: “Tôi biết quy tắc của các anh, tiền đã ở đây rồi, nhưng tôi hy vọng các anh sẽ phái người tới càng sớm càng tốt, dù sao tôi vẫn chưa tìm được tên đã thả hoa hồng kia.”

Yêu Phong thờ ơ nhìn Diệp Vô Phong nói: “Chỉ có một tên mà tư lệnh của của Long Môn cũng không tìm được. Xem ra sức ẩn nấp của tên này rất mạnh.”

Diệp Vô Phong chỉ nhún vai, biết rằng Yêu Phong đang giễu cợt mình.

Nhưng dù thế nào thì hiện tại anh cũng không phải là chỉ huy của Long Môn nữa, anh chỉ muốn ở bên cạnh Lâm Thư Âm và chăm sóc Lâm Thư Âm thật tốt thôi.

“Nói gì thì nói, thật ra thì tôi vẫn luôn muốn cùng vợ sống một cuộc sống bình thường, nhưng tiếc là luôn có đủ thứ rắc rối xuất hiện.” Diệp Vô Phong bất lực nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK