“Vậy thì tốt, cô đi ký hợp đồng với Tổng giám đốc Tiêu đi!” Diệp Vô Phong vẫy tay: ‘Đừng quạt, chung quanh nhiều người như vậy, không hay lắm.”
Thật sự, lúc này chung quanh đã có năm mươi, sáu mươi người vây quanh nhìn cảnh tượng kỳ lạ này.
Tạ Đông Sơn tranh thủ thời gian đứng lên, không để ý hình tượng sưng mặt sưng mũi của mình đã quấn lấy Tiêu Sắc để ký hợp đồng.
Cuối cùng, trong vòng hai mươi lăm phút, Tạ Đông Sơn ký xong hợp đồng với hoa công ty Hoa Cường, bèn lập tức báo cáo với Giám đốc Lý, sau khi Giám đốc Lý nghe anh ta báo cáo, cũng không có đưa ra dị nghị nào, đã đồng ý không loại bỏ Tạ Đông Sơn.
Cuối cùng Tạ Đông Sơn có thể thả lỏng, nhưng làm sao anh ta cũng nghĩ không ra: Một mặt, sao Giám đốc Lý sẽ biết tình huống của Hỏa Hải bên này chứ? Chẳng lẽ là có người báo cáo với Giám đốc Lý? Xem ra bên người còn có nội ứng đây? Về mặt khác, cho dù Giám đốc Lý biết tình huống này, cũng không nên cưỡng ép mình hợp tác với Hoa Cường! Chẳng lẽ Giám đốc Lý có quan hệ đặc biệt với người phụ trách của Hoa Cường?
Một người phụ trách khác của công ty cung ứng vật liệu thép Hoa Cường là trưởng phòng tiêu thụ, tên là Khiếu Điêu Kiếm, người này là bạn học thời đại học của Mộ Dung Lễ, một cuộc điện thoại của Mộ Dung Lễ, đương nhiên ông ta sẽ làm theo.
Dù sao, Khiếu Điêu Kiếm được lên chức, cũng có công lao rất lớn của nhà họ Mộ Dung.
Bình thường Mộ Dung Lễ cũng cấu kết với ông ta, đầu cơ trục lợi rất nhiều vật liệu thép, từ đó kiếm lợi nhuận phi pháp.
Mà tập đoàn Hoa Cương thì là tập đoàn của nhà nước, không phải là xí nghiệp của nhận dân.
Diệp Vô Phong bảo Tiêu Sắc nghĩ mọi cách, tra rõ các mặt của Khiếu Điêu Kiếm, phải điều tra rõ về ông ta từ chuyện trộm dê bắt chó.
Đồng thời, Diệp Vô Phong cũng sử dụng lực lượng tình báo của Long Môn, không chỉ điều tra rõ ràng tình trạng của Hoa Cương, còn lấy được một chút tin tức liên quan tới Khiếu Điêu Kiếm.
“Oa! Vị Điêu Kiếm này lại còn kinh doanh bất động sản nữa! Tên bất động sản, ở Kinh Tân Tô Hàng(*), khắp nơi đều có! Tổng cộng một trăm linh tám căn? Trời ơi!” Diệp Vô Phong nhìn những chữ số này thì cảm thán không thôi.
(*)Kinh Tân Tô Hàng: Bắc Kinh, Thiên Tân, Tô Châu, Hàng Châu
Anh lập tức dùng lực lượng bí mật ở Tô Châu và thủ đô, đi điều tra về mấy căn nhà kia.
Đồng thời, bảo Tiêu Sắc tìm người đi điều tra mấy chỗ bất động sản của Khiếu Điêu Kiếm ở Hỏa Hải, thăm dò tình huống cụ thể.
“Đây là một người mẫu thời trang, Võ Tiểu Lan, nữ, hai mươi bảy tuổi, năm năm trước quen biết với Khiếu Điêu Kiếm, sau đó được Khiếu Điêu Kiếm bao nuôi, Khiếu Điêu Kiếm mua cho cô ta một căn nhà ở trong thành phố Hỏa Hải, tốn hơn sáu trăm triệu.”
“Đây là một nữ y tá, Tưởng Vân, nữ, hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học Hoa Hải, ba năm trước đây quen biết Khiếu Điêu Kiếm cũng được bao nuôi, phòng cô ta ở, giá trị hơn ba mươi tỷ.”
“Đây là một vị viên chức của Hoa Cương, đúng, vẫn đang là phó Khoa, gọi Lưu Vũ, nữ, ba mươi ba tuổi, có chồng và một đứa con trai, cũng có tay chân trong đám Điêu Kiếm, còn thay Khiếu Điêu Kiếm quản lý chút thu nhập phạm pháp.”
Diệp Vô Phong vung tay: “Được rồi, đừng giới thiệu nữa. Chúng ta lập tức đi chăm sóc vị trưởng phòng Điêu Kiếm.”
Tiêu Sắc thở dài nói: “Trong vòng bạn bè của ông ta có, danh xưng Điêu Kiếm ba.”
“Điêu Kiếm ba?” Diệp Vô Phong có chút khó hiểu.
“Chính là nhiều tiền, nhiều nhà, nhiều gái.” Tiêu Sắc giải thích.
“Ha!” Diệp Vô Phong bật cười: ‘Xì, trưởng phòng tiêu thụ của xí nghiệp nhà nước! Nếu như chỉ dựa vào tiền lương thu nhập mà muốn mua được một căn nhà ở Hỏa Hải, chỉ sợ cả đời cũng còn nợ!”
“Không phải sao? Hết lần này tới lần khác người ta còn có trên trăm căn nhà. Tôi thật bội phục con chuột bự này, đến cùng sao mà làm được.” Tiêu Sắc cũng cảm thán không thôi.
Diệp Vô Phong thở dài: “Khó trách mỗi năm xí nghiệp của nhà nước lại bị hao tổn, chẳng phải vì bên trong có đám quan chức sâu mọt này sao!”
Tiêu Sắc gật đầu: “Đúng vậy, xí nghiệp nhà nước nuôi quá nhiều những con sâu mọt như vậy, mới có thể dẫn đến hiệu suất thấp, quản lý lạc hậu, thủng trăm ngàn lỗ, khắp nơi là lỗ thủng, không tổn hại mới là lạ.”
“Như thế này, vậy chúng ta nên…” Diệp Vô Phong dặn dò.
“Được! Cứ làm như thế!” Tiêu Sắc lập tức phấn chấn hơn gấp bội, quả nhiên ngài Diệp có nhiều cách!
Khiếu Điêu Kiếm đang đi shopping với cô gái y tá tên Tưởng Vân, đột nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Sắc, ông ta đi vào chỗ hẻo lánh nghe: “Alo? Ai vậy?”
Tiêu Sắc nắm cuống họng, dùng giọng ỏn ẻn làm cho người khác nổi da gà nói: “Ôi, trưởng phòng Điêu Kiếm, ông không biết tôi sao. Tôi chính là Tiêu Sắc của công ty Hoa Cương nha, đêm nay người ta đã đặt xong chỗ rồi, chỉ còn chờ ông đến thôi.”
“Ồ? Ở đâu?” Khiếu Điêu Kiếm thật sự đã gặp qua Tiêu Sắc, mà lại còn kiên quyết từ chối Tiêu Sắc, tuyệt đối không đồng ý công ty Hoa Cương cung ứng một tấn vật liệu thép!
Hiện tại Tiêu Sắc lại bày ra việc này, rõ ràng là muốn 'Mở' mà! Khiếu Điêu Kiếm nhớ tới Tiêu Sắc lạnh lùng xinh đẹp, tâm tình trở nên nhộn nhạo, có chút vội vàng.
“Ngay tại phòng như thiên số hai của khách sạn Mỹ Thụ Loan, người ta đã chuẩn bị tiệc rượu để chờ ngài trưởng phòng Điêu Kiếm đến đây dự tiệc.” Tiếng Tiêu Sắc mềm nhu, nghe có chút rợn rợn, đến ngay cả chính cô ta cũng cảm thấy giọng mình dính như keo.
“Được, tôi sẽ tới ngay.” Khiếu Điêu Kiếm vội vã không nhịn nổi, vội vàng nói tạm biệt với Tưởng Vân, nói là bỗng nhiên đơn vị có việc gấp, sau đó một mình lái xe đến Mỹ Thụ Loan.
Phòng chữ thiên số hai là phải đặt trước, Khiếu Điêu Kiếm rất quen thuộc với khách sạn cao cấp như Mỹ Thụ Loan, sau khi đến bèn đi thẳng đến phòng rồi đẩy cửa.
Nhưng đột nhiên ông ta cảm thấy, có một người xuất hiện ở sau cửa, vừa lúc ngăn chặn cửa phòng.
“Trưởng phòng Điêu Kiếm, hoan nghênh hoan nghênh.” Diệp Vô Phong ngồi trên Điếu Ngư Đài, căn bản là không có đứng lên, mỉm cười nhìn Khiếu Điêu Kiếm.
“Tiêu Sắc! Cô đây là có chuyện gì? Đây là muốn làm gì? Cô không muốn dùng vật liệu của Hoa Cường chúng ta đúng không?” Khiếu Điêu Kiếm trầm mặt xuống, giận dữ nói với Tiêu Sắc bên cạnh Diệp Vô Phong.
“Ôi trời ơi, trưởng phòng Điêu Kiếm, đừng có nóng mà, mời ngồi đi.” Tiêu Sắc chỉ dùng tay ra hiệu về chỗ ngồi phía đối diện.
Khiếu Điêu Kiếm quay đầu nhìn thoáng qua Tiết Phi đang chặn cửa phòng, rồi đến ngồi đối diện với Diệp Vô Phong và Tiêu Sắc: “Đến cùng các anh làm trò gì, nói đi!”
Ông ta âm thầm cắn răng, không vui nhìn chằm chằm Tiêu Sắc, trong lòng thầm nghĩ: Dẫn ông ta đến đây, lại còn bày ra chiến trận này, cô gái này muốn làm gì vậy? Làm ông mày không vui vẻ thì công ty Hoa Cường của các cô đừng mơ vật liệu thép!
Diệp Vô Phong lạnh nhạt nói: “Trưởng phòng Điêu Kiếm, chạy từ xa đến, uống trà trước đi, chúng ta không vội.”
Khiếu Điêu Kiếm nói: “Anh là ai?”
“Diệp Vô Phong, chủ tịch công ty Hoa Cường.”
“Đến cùng anh muốn gì?” Khiếu Điêu Kiếm chắc chắn cười.
Diệp Vô Phong vô cùng tiếc nuối nói: “Ai, trưởng phòng Điêu Kiếm, lúc đầu tôi cũng rất quen thuộc trong giới. Định đưa cô gái xinh đẹp bên cạnh tôi cho trưởng phòng Điêu Kiếm, đồng thời còn muốn chiều hứng của trưởng phòng Điêu Kiếm một chút.”
Trong lòng Khiếu Điêu Kiếm mừng thầm: Ừ, cái này còn tạm được! Đúng là chất lượng của cô gái này không tệ.
Nhìn thấy ánh mắt đắm đuối kia của Khiếu Điêu Kiếm, Tiêu Sắc hung tợn nguýt ông ta một cái, nhưng ở trong mắt Khiếu Điêu Kiếm lại thành một ánh mắt quyến rũ.
Diệp Vô Phong lại thở dài: “Ai, thế nhưng trải qua điều tra của tôi, tôi bỗng đổi ý! Bởi vì tôi phát hiện, căn bản trưởng phòng Điêu Kiếm không thiếu gái, cũng không thiếu tiền. Điều này làm cho tôi cảm thấy đầu óc thật ngu dốt, tôi nên làm gì bây giờ?”