Diệp Vô Phong nở nụ cười: “Một chưởng đánh lén của cường giả cảnh giới tông sư, nếu thật sự bị đánh lén, mặc dù tôi không chết cũng sẽ bị thương nhỉ.”
Nghe xong lời này, sắc mặt cường giả cảnh giới tông sư chợt lạnh đi, trực tiếp nhảy ra.
Gã là cường giả nhà cậu chủ Bạch có thể dựa vào, đương nhiên Diệp Vô Phong biết điều này.
Cậu chủ Bạch giễu cợt nói: “Cho dù anh có thể thu phục được vệ sĩ của tôi, nhưng tuyệt đối không có cách nào thu phục được chú Lưu đâu!”
Chỉ là vào lúc này, Diệp Vô Phong lại dễ dàng nắm lấy nắm đấm của chú Lưu.
Sắc mặt chú Lưu thay đổi, tốc độ đủ nhanh, thậm chí tin chắc mình có thể giết chết Diệp Vô Phong chỉ bằng một cú đấm.
Nhưng gã không ngờ nắm đấm của mình đã bị tóm lấy.
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: “Xem ra trình độ của ông vẫn chưa đủ, bị lời nói của tôi kích thích, còn vạch trần hành tung mà không xác định có thể giết chết tôi hay không. Nếu là sát thủ, ông hành động như vậy là không thích hợp đâu.”
Chú Lưu thậm chí còn không biết Diệp Vô Phong nói vậy là có ý gì, gã cũng không phải là sát thủ mà.
“Mày……”
Chú Lưu vừa định nói, Diệp Vô Phong đã đập chân lên ngực chú Lưu, như thể nghe thấy tiếng gãy xương nhẹ, toàn thân chú Lưu ngã xuống đất.
Và bởi vì Diệp Vô Phong nắm lấy tay chú Lưu khi anh tung chân, cho nên không chỉ ngực bị thương, mà ngay cả cánh tay cũng bị gãy.
Diệp Vô Phong hờ hững nhìn cậu chủ Bạch, lúc này cậu chủ Bạch đang sửng sốt, đương nhiên không thể tin được Diệp Vô Phong lại có thể hạ gục một cao thủ cảnh giới tông sư chỉ bằng một chiêu.
Vậy thì Diệp Vô Phong này là cảnh giới gì?
Cậu chủ Bạch nhìn Diệp Vô Phong có chút sợ hãi, nhưng Diệp Vô Phong chỉ hờ hững nói: “Hiện tại mới biết sợ à, vừa rồi còn muốn làm gì?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tế Quỷ (Tế Ma)
2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3. Khó Dỗ Dành
4. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
cậu chủ Bạch vội nói: “Anh đừng làm bậy, để tôi nói cho anh biết, tôi là cậu ba của nhà họ Bạch, nếu anh dám làm gì tôi, nhà họ Bạch sẽ không buông tha cho anh.”
Diệp Vô Phong nghe vậy thì thở dài: “Tôi biết anh sẽ nói điều này, nhưng anh cũng nên biết rằng, bình thường người nào nói với tôi những lời này đều có kết cục rất thê thảm.”
Cậu chủ Bạch sợ hãi rút lui, Chu Hoa vội vàng tiến lên ngăn cản Diệp Vô Phong, hiện tại cậu chủ Bạch chính là khách của anh ta, đương nhiên cần phải đảm bảo an toàn cho cậu chủ Bạch.
Tuy rằng anh ta cũng rất chán ghét khi cậu chủ Bạch này không nghe theo ý kiến của anh ta, nhưng hiện tại đã xảy ra chuyện, anh ta chỉ có thể hạ mình trước.
Sau khi đi tới trước mặt Diệp Vô Phong, anh ta vội vàng nói: “Diệp Vô Phong, tốt hơn là anh đừng làm bậy, hiện tại anh là cái gai trong mắt nhà họ Nguyên rồi, anh cũng không muốn xí nghiệp Chu Tinh chúng tôi cùng Nhà họ Nguyên đối phó với anh đúng không?”
Diệp Vô Phong cười nói: “Anh cho rằng tôi sẽ quan tâm những thứ này sao?”
Sắc mặt Chu Hoa thay đổi sau khi nghe lời này, đương nhiên anh ta biết Diệp Vô Phong sẽ không quan tâm những chuyện này, ngay cả nhà họ Nguyên cũng dám trêu chọc, vậy thì Xí nghiệp Chu Tinh của bọn họ là cái thá gì chứ?
Nhưng Chu Hoa vẫn phải cứng đầu nhìn Diệp Vô Phong: “Vậy anh muốn thế nào?”
Diệp Vô Phong lãnh đạm nói: “Anh ngoan ngoãn đi theo tôi, ttôi sẽ bỏ qua cho tên nhóc này.”
Chu Hoa rất do dự, anh ta nghiến răng nghiến lợi, biết rằng nếu đi cùng Diệp Vô Phong lần này, anh ta thật sự có thể bị Diệp Vô Phong giết chết, nhưng anh ta không thể không làm vậy, bởi vì anh ta không thể nào giao cậu chủ Bạch ra.
Vì vậy, cuối cùng anh ta đã hạ quyết tâm: “Được rồi, tôi sẽ đi với anh.”
Diệp Vô Phong hài lòng đi tới, nhìn Chu Hoa: “Được rồi, nếu đã như vậy thì tôi sẽ không làm thêm chuyện gì quá đáng nữa.”
Chu Hoa thở phào nhẹ nhõm, anh ta chỉ hy vọng Diệp Vô Phong có thể như vậy, nhưng vào lúc này, Diệp Vô Phong đột nhiên xuất thủ, trực tiếp đá bay cậu chủ Bạch.
Chu Hoa nhìn Diệp Vô Phong với vẻ mặt kinh ngạc: “Anh! Không phải anh nói sẽ để cho cậu chủ Bạch đi nếu tôi cùng anh rời đi sao?”
Diệp Vô Phong nhún vai: “Anh thấy tôi giữ lời khi nào chưa? Đối với người như vậy, tôi không thể nói chữ tín được, tôi nghĩ anh biết tôi có ý gì.”
Chu Hoa lúc này rất tức giận, nhưng cũng không thể nói nhiều như vậy, dù sao anh ta cũng biết hiện tại Diệp Vô Phong có thể muốn làm gì thì làm, vệ sĩ xung quanh không thể bảo vệ anh ta, bản thân anh ta nhất thời cũng không thể thoát khỏi Diệp Vô Phong.
Hiện tại anh ta chỉ có thể đi theo Diệp Vô Phong ra ngoài, Diệp Vô Phong nhìn tên mập: “Đi thôi, tôi đưa anh rời khỏi đây, xem ra bữa tiệc này thật sự không thích hợp với tôi.”
Đương nhiên tên mạp kia cũng không dám ở chỗ này nữa, nhưng anh ta biết vừa rồi cậu chủ Bạch thật sự muốn chặt tay anh ta.
Lúc này cậu chủ Bạch đã ngất xỉu trên bục cao, lúc này cả hiện trường im phăng phắc, bởi vì bọn họ biết hai người quan trọng nhất trong bữa tiệc lúc này, một người đã bị bắt đi, còn một người bị đánh hôn mê.
Trong hoàn cảnh như vậy, tất nhiên bữa tiệc không thể tiếp tục, họ chỉ có thể nhanh chóng gọi xe cấp cứu và cho bác sĩ đến xem tình hình.
Tất nhiên, nhóm của Lâm Lộ rất sốc, họ thậm chí còn không biết danh tính của người được tên mập mang đến, tại sao anh lại hung dữ mạnh mẽ như vậy?
Hoàn toàn không phải là một người làm công thời vụ được.
Lâm Lộ xúc động nói: “Không biết tên mập đi cùng với người nào, nhưng cậu ta thật may mắn Tuy rằng đã đắc tội đến Chu Hoa, nhưng ít nhất cậu ta không cần phải chặt tay. Chỉ cần cậu ta không xuất hiện trước mặt Chu Hoa, Chu Hoa nhất định sẽ không làm gì cậu ta.”
Lời nói của Lâm Lộ khiến những người bạn của anh ta đồng ý, nhưng họ vẫn rất tò mò về thân thế của Diệp Vô Phong.
Sau khi Diệp Vô Phong đưa Chu Hoa ra khỏi khách sạn Cana, Chu Hoa hỏi: “Anh muốn làm gì? Anh cần phải biết rằng cho dù có bắt cóc tôi, xí nghiệp Chu Tinh cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì. Dù sao thì tôi cũng không giữ chức vụ ở xí nghiệp Chu Tinh.”
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: “Tôi dẫn anh ra đây không phải vì bảo anh làm chuyện gì, tôi chỉ là có chuyện muốn hỏi anh.”
Chu Hoa thờ ơ nói: “Cái gì tôi có thể trả lời sẽ trả lời, nếu không thể thì cho dù có đánh chết tôi cũng không trả lời.”
Diệp Vô Phong duỗi ngón tay cái ra: “Đàn ông, nhưng sao lại biểu đạt khí phách của mình nhanh như vậy hả? Xem ra trước đó tôi đã đánh giá sai anh rồi, hẳn là phải đánh giá cao anh hơn.”
Chu Hoa rất đắc ý nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong lại để ý thấy chú Chấn đang ở cửa khách sạn lo lắng nhìn qua bên này, rõ ràng là muốn cứu Chu Hoa.
Nhưng chú Chấn cũng biết thực lực của Diệp Vô Phong, với trình độ nửa vời của gã, tuyệt đối không thể giải cứu Chu Hoa.
Chính vì biết được điều này mà chú Chấn chỉ biết chờ đợi, chờ đợi thời cơ.