Mục lục
Thần Cấp Ở Rể - Diệp Vô Phong (truyện full tác giả: Thanh Thanh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm biết tường tận mọi chuyện, hai người nhất là Lâm Thư Âm không khỏi toát mồ hôi hột thay cho Bạch Tinh Đồng. Hai người nghiêm khắc phê bình Bạch Tinh Đồng, yêu cầu cô ta về sau trong những tình huống như vậy nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho mình.

Thông tin Tần Chí Dũng lại bị bắt lan truyền ra ngoài, Âu Dương Lôi đứng ngồi không yên.

Ông ta tìm đến Bắc Thoái Vương Đàm Thuận nhưng Bắc Thoái Vương lại tức giận: “Tần Chí Dũng đúng là một thằng khốn nạn! Bảo hắn trốn khỏi Phụng Thiên một thời gian nhưng hắn lại về vào đúng lúc quan trọng này. Đúng là đâm đầu vào chỗ chết. Hắn tưởng rằng cảnh sát chỉ là cái thùng chứa cơm sao? Đúng là không có não!”

Âu Dương Lôi cười khổ: “Ông chủ, ông tức giận thì tức giận nhưng Chí Dũng không phải là đàn em mà ông yêu quý sao? Vậy nên chúng ta vẫn phải nghĩ cách để cứu anh ta ra. Hiện giờ cảnh sát trông chừng cậu ta rất kỹ, với năng lực của một người bình thường như tôi nhất định là không cứu ra được. Đành nhờ ông ra tay thì mới hoàn thành được nhiệm vụ này.”

Bắc Thoái Vương Đàm Thuận im lặng một lát rồi nói: “Nếu là đụng xe, cậu ta nhất định bị thương không nhẹ, bây giờ mà cứu cậu ta ra, e rằng vừa ra khỏi bệnh viện là cậu ta đã mất mạng rồi. Thế nên cứ để một khoảng thời gian nữa, đợi đến khi cậu ta bình phục tương đối rồi thì hãy cứu ra.”

Âu Dương Lôi gật mạnh đầu: “Ông nói rất phải.”

Chuẩn bị hơn mười ngày, Khương Tam Lãng đến chỗ của Âu Dương Lôi để báo cáo: “Ông chủ Lôi, tôi đã chuẩn bị xong rồi, hay là 0h đêm nay chúng ta hành động!”

Âu Dương Lôi nhìn Khương Tam Lãng chằm chằm: “Cậu chắc chắn không có sơ xuất gì?”

Khương Tam Lãng gật đầu chắc chắn: “Ông chủ Lôi, tôi đã vạch ra một kế hoạch rất kỹ càng…”Anh ta nói kỹ một lượt một kế hoạch của mình cho Âu Dương Lôi nghe, Âu Dương Lôi suy nghĩ một lúc lâu nhất thời không phát hiện ra sai sót gì.

“Vậy được Tam Lãng, cậu nhớ kỹ cho tôi, sau khi tìm được Hồ Trọng nhất định phải tìm được số hàng đó, số hàng đó đáng giá cả mấy chục tỷ đấy.” Khuôn mặt Âu Dương Lôi ẩn hiện nụ cười đắc ý: “Đen ăn đen, lại vu oan, ta sẽ ngồi xem hai con hổ đánh nhau, ha ha!”

Bố mẹ của Trần Cương từ trước đến giờ vẫn luôn sống ở Sơn trang dưới chân núi, nhưng hôm nay anh ta lấy lý do cháu nội nhớ ông bà để đón bố mẹ vào thành phố Phụng Thiên, muốn bọn họ ở lại trong thành phố vài ngày.

Sau khi Khương Tam Lãng tiết lộ thông tin tối nay hành động cho Trần Cương xong lại đi tìm Bắc Thoái Vương Đàm Thuận, ông chủ này ngược lại lại vô cùng vui vẻ, ngay lập tức đồng ý luôn.

0h đêm, những người ở Thôn trang dưới chân núi đã ngủ say từ lâu, thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng chó sủa, trong thôn vô cùng yên tĩnh.

Bắc Thoái Vương Đàm Thuận là người đi đầu, Khương Tam Lãng dẫn người phụ trách bao vây phong tỏa xung quanh, Trần Cương đi theo bên cạnh Bắc Thoái Vương.

Nhìn thấy cơ thể thẳng tắp và bước chân nhanh nhẹn của sư phụ mình ở đằng trước, Trần Cương không kìm được mà kìm được mà cảm thán: “Về sau đến tuổi của sư phụ, chắc con không thể khỏe mạnh được như vậy.”

Đàm Thuận ở đằng trước đột nhiên bay lên, Đàm Thuận vô thức hạ eo, đi nhanh về phía trước.

Bóng của Đàm Thuận lướt trên vách núi rồi đột nhiên vọt tới cái cây trước mặt

Trần Cương khẽ giật mình: Sư phụ lên cây? Là muốn làm gì?

Bịch! Bịch! Hai người trên cây rơi xuống đất.

Trần Cương vô cùng kinh ngạc: Trời đất! Không ngờ Hồ Trọng còn đặt trạm gác ngầm ở đây.

Ào! Đàm Thuận bay xuống đất, trong bóng đêm như trông như một u linh, lặng yên không tiếng động: “Đi!”

“Vâng thưa sư phụ.” Trần Cương vô cùng thán phục, anh ta tiếp tục đi theo phía sau của Đàm Thuận và dựng cả hai tai lên.

Đàm Thuận dẫn theo Trần Cương, nhanh chóng tìm được ngôi nhà trong thôn nơi Hồ Trọng đang ở. Trần Cương ra hiệu cho Khương Tam Lãng, Khương Tam Lãng lập tức cho người chặn con đường lên núi và xuống núi. Đến khi mọi chuyện đã làm xong, Khương Tam Lãng đứng ở đằng xa dùng đèn pin chiếu về phía này ba lần.

Thế là Đàm Thuận đi trước, Trần Cương đi phía sau, sư đồ hai người bay vào ngôi nhà kia.

Bên trong sân, hai người phụ trách canh gác đã bị sư đồ hai người Trần Cương giải quyết nhanh chóng.

Trong bóng tối, người của Hồ Trọng hẳn là buông lỏng cảnh giác, cũng vì mười mấy ngày trước đều bình an vô sự nên đám vệ sĩ đó đều lười biếng.

Đàm Thuận dùng cả tay và chân để giết người và đều chỉ trong một chiêu là xong, hoàn toàn không cần dùng đến chiêu thứ hai. Kể cả Trần Tam Ny, cô gái bị Hồ Trọng chà đạp kia cũng bị bọn chúng đánh chết bằng một chiêu.

Không đến năm phút, trận đấu kết thúc, bên trong sân không còn ai sống sót.

Lúc đó, tiếng chó sủa vang lên bốn phía xung quanh Thôn trang dưới chân núi! Hơn nữa còn vô cùng hung dữ, có lẽ đám chó trong thôn cũng cảm nhận được sát khí?

“Sư phụ, có chuyện không đúng lắm.” Trần Cương cẩn thận kiểm tra lại số người xong thì đưa ra thắc mắc.

“Say vậy?” Đàm Thuận chỉ phụ trách giết người, những chuyện thuộc về kế hoạch cụ thể ông ta không quan tâm.

Trần Cương nói: “Đám vệ sĩ bên này của Hồ Trọng có tổng cộng 16 người, cảnh sát đã bắt 5 tên, đáng ra phải còn lại 11 tên mới đúng. Nhưng hiện giờ mặc dù đúng là có 11 cái xác nhưng trong đó có một cái xác là của một con bé trong thôn.”

Đàm Thuận không quan tâm lắm: “Con có ý gì? Thiếu một người sao?”

Trần Cương gật đầu: “Đúng vậy! Thiếu một người! Không biết tên đó đi đâu rồi?”

“Thiếu đứa nào?” Đàm Thuận cau mày, ông ta dùng khả năng cảm nhận của mình định tìm xem có người đang nấp xung quanh không.

Nhưng xung quanh ngoài người của mình ra không hề có người khác.

Trần Cương cười khổ sở: “Làm sao mà nhớ được ạ! Hơn nữa lần trước gặp mặt, không phải tất cả số vệ sĩ của anh ta đều lộ mặt.”

Lúc này Khương Tam Lãng đi tới, biết được tình hình mọi chuyện anh ta cũng cảm thấy đắn đo: “Vốn dĩ chúng ta định đổ chuyện này sang cho cảnh sát hoặc Diệp Vô Phong, nhưng bây giờ thiếu mất một người, chúng ta phải làm so bây giờ?”

Anh ta đi tới đi lui quanh chỗ đó rồi nói: “Cứ tìm hàng đã rồi nói!”

Mười mấy phút sau, đám người đó cũng tìm được chỗ “hàng” mà Hồ Trọng cất giấu, mấy tên đàn em vác chỗ hàng đó rời đi.

Khương Tam Lãng nhìn thời gian rồi cau mày nói: “Chúng ta không đợi được nữa rồi! Ông Đàm, chúng ta mau rút thôi!”

Đàm Thuận gật đầu, Khương Tam Lãng nói: “Trần Cương, cậu ở lại một chút, vẫn còn một chuyện cần làm.”

“Xin ông ba cứ dặn dò.” Trần Cương đi tới, Khương Tam Lãng rỉ vào tai anh ta gì đó, Trần Cương gật đầu liên tục.

Không bao lâu sai, toàn bộ đám người đó đều đã rút đi, tiếng chó sủa cũng không còn dữ dội như trước nữa.

Giữa mùa đông, người trong thôn rất ít khi dậy đi tiểu đêm, nghe nói ra ngoài lúc này, mở miệng nói chuyện thì cả lưỡi cũng sẽ đông.

Lại còn có chuyện đùa nói rằng, người Đông Bắc ra ngoài đi đại tiện vào ban đêm còn phải mang theo một gậy gậy bên mình. Bởi vì sau khi đại tiện ra, chất thải lập tức đông lại, phải dùng gậy để gõ xuống.

Bởi vậy người Thôn trang dưới chân núi sẽ không tùy tiện ra ngoài xem, trừ khi là chuyện cháy nhà.

Đương nhiên Trần Cương hiểu rõ tình hình ở đây nên kéo một thi thể đến trước cửa một nhà nào đó rồi đập cửa thật mạnh. Vậy là con chó trong sân bắt đầu sủa ầm lên.

Chủ nhà cũng vì không chịu nổi phiền phức nên đành thức dậy xem thử, cầm đèn pin soi trong sân. Không thấy có chuyện gì nhưng chó trong nhà lại nhìn ra ngoài cửa và sủa ầm lên, người dân đó đành đánh bạo mở cửa ra để ra ngoài xem xét.

“Ấy! Không có người!” Anh ta chiếu ngang chiếc đèn pin, thật sự không thấy ai. Lúc đó con chó trong nhà anh ta đột nhiên chui ra, sủa càng dữ hơn.

“Sủa cái gì mà sủa! Mày còn sủa nữa tao đánh chết mày!” Người chủ nạt một tiếng, anh ta đang định đi về phía trước một bước thì bị trượt chân.

Trong cơn hoảng loạn, anh ta nhìn quanh và lập tức kêu lên: “Giết người! Giết người! Mau báo cảnh sát! Giết người rồi!”

Giọng nói anh ta lạc cả đi, âm thanh phá vỡ màn đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK