Ánh mắt của Tiêu Sắc nhìn Diệp Vô Phong lại càng thêm sùng bái! Chín mươi tám căn nhà ở chỗ khác? Đây là một đống tài sản đó nha!
“Không! Không được! Như vậy sao được?” Khiếu Điêu Kiếm lầm bầm, nhưng ngữ khí phản đối lại không mãnh liệt.
Diệp Vô Phong cười nhạt: “Ông đang có quyền lựa chọn. Trưởng phòng Điêu Kiếm, nếu như ông lựa chọn phản đối một trong ba điều kiện của tôi thì chúng ta sẽ kết thúc hợp tác. Không sợ nói cho ông biết, tôi vẫn sẽ không đi báo cáo ông, có điều, nếu như hai cậu bé vừa rồi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nào có lẽ sẽ rất bình thường.”
“Không! Không được!” Khiếu Điêu Kiếm kêu thảm một tiếng, che mặt khóc: ‘Diệp Vô Phong, anh là ma quỷ.”
“Cảm ơn lời khen của ông.” Diệp Vô Phong vẫn rất bình tĩnh: ‘Thật ra, tôi đối xử với ông như thế là bởi vì ông là một con sâu mọt lớn của đất nước. Những tài sản trên tay ông đều là của đất nước. Cứ xem như là tôi tìm lại cho nhà nước. Từ đầu đến cuối tôi còn ra tay nhẹ nhàng với ông, không đưa ông ta cho luật pháp xử lý. Cho nên, con người tôi thật sự rất nhân từ. Ông có cảm thấy hay không?”
Mặc dù Tiết Phi im lặng lẳng lặng nghe, nhưng anh ta cũng ngầm giơ ngón tay cái với Diệp Vô Phong: Anh Phong thật giỏi! Một đống vật liệu ấy đã trị tên trưởng phòng Điêu Kiếm phách lối không ai bì nổi này ngoan ngoãn!
Cả người Khiếu Điêu Kiếm chán nản, nước mắt chảy ròng, một lúc lâu cũng nói không ra lời, chỉ nghẹn ngào.
Ông ta còn có rất nhiều thời gian, đương nhiên ông ta không muốn ngồi lao, càng không muốn hai đứa con trai của mình xảy ra chuyện gì!
Cho dù Diệp Vô Phong dùng cách này để đoạt phần lớn tài sản của ông ta, nhưng những tài sản còn lại của ông ta cũng, vẫn đủ để nuôi sống những người tinh fkia của ông ta!
Chỉ là bỗng nhiên mất đi nhiều như vậy, Khiếu Điêu Kiếm cảm thấy trái tim mình sắp ngừng nhảy!
Diệp Vô Phong làm một tư thế lừa đảo với Tiêu Sắc, Tiêu Sắc lập tức nở nụ cười xinh đẹp, như hoa tươi nở rộ.
Cô ta cảm thấy, lần này đòn trúc gõ thật vang!
“Cho ông mười phút để suy nghĩ kỹ càng. Không sợ nói cho ông, thực sự tôi không sợ ông đổi ý.” Diệp Vô Phong đứng lên, lúc đi ra cửa phòng thì quay đầu dặn dò: ‘Tiết Phi, trông ông ta cho kỹ. Có điều, cậu cũng không cần lo lắng, tôi tin tưởng, trưởng phòng Điêu Kiếm sẽ không trốn.”
Đi tới một cắn phòng khác, Tiêu Sắc si mê nhìn Diệp Vô Phong: “Ngài Diệp, anh thật giỏi! Dù cho chúng ta báo cáo ông ta, nhiều nhất cũng chỉ vặn ngã được một tên tham ô, rồi đưa ông ta vào đại lao. Hiện tại anh lại ra chiêu này thật đúng là giỏi! Lần này Khiếu Điêu Kiếm sẽ mất nhiều máu đây! Ha ha.”
Diệp Vô Phong thở dài: “Cho nên, tôi cảm thấy, tôi đã rất nhân từ với Khiếu Điêu Kiếm. Tên này cũng thế, cung ứng vật liệu hẳn hoi thì không làm, từ đầu đến cuối cứ muốn chọc vào tôi. Cái này gọi là không làm sẽ không phải chết.”
Tiêu Sắc gật đầu: “Đúng vậy! Người kinh thường người khác sẽ không có kết cục tốt. Những người tham ô như vậy, cũng thật sự nên bị dạy dỗ như vậy. Ngài Diệp, anh không làm cho ông ta mất hết của cải đã là nhân từ lắm rồi.”
Mười phút sau, lúc Diệp Vô Phong và Tiêu Sắc trở lại căn phòng kia thì thấy, Khiếu Điêu Kiếm giống như bị đần độn.
Có thể không cúi đầu được sao? Cuối cùng ông ta gật đầu nói: “Diệp Vô Phong, tôi đồng ý.”
Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Ông không cam tâm đúng không? Có điều không sao, thực sự tôi không hận con chuột nhỏ như ông, có thể làm gì tôi. Khiếu Điêu Kiếm, tiếp nữa, bên trong quá trình 'Hợp tác' của chúng ta, tôi hi vọng, thứ nhất, nhất định phải kịp thời cung ứng vật liệu thép đến công trường của Hoa Cường. Thứ hai, tôi sẽ phái mấy người đi làm hồ sơ thủ tục để chuyển nhượng mấy căn bất động sản kia, tuyệt đối ông không thể có bất kỳ mâu thuẫn nào. Thứ ba, bồi thường cho công ty Hoa Cường ba mươi tỷ, nhất định phải tới sổ trong vòng một canh giờ.”
“Nếu không làm được bát kỳ điều kiện nào, cậu bé nào đó sẽ có thể mất một bộ phận gì đó. Đương nhiên, nếu như là ngón tay, thiếu một ngón cũng không sao, nếu như thiếu đi bộ phận quan trọng thì…”
“Không! Không thể! Tôi sẽ làm theo! Chắc chắn làm theo! Tuyệt đối không dám kéo dài.” Lúc Khiếu Điêu Kiếm muốn đứng lên, hai chân lại mềm nhũn, ngồi phịch ở trên mặt đất mờ mịt nói.
Mộ Dung Đông chết! Lúc Mộ Dung Lễ nghe nói tin tức này, lúc đang lái ở trên đường thi bỗng nhiên lệch tay lái, đụng trúng một cây cột điện, lúc này mới ngừng lại.
Mộ Dung Lễ nằm khóc nghẹn ngào ở trên tay lái.
“Diệp Vô Phong! Tao không đội trời chung với mày!” Mộ Dung Lễ gào thét một câu, lại đột nhiên mở ra chiếc đầu xe bị đụng xẹp rồi đi về phía tổng bộ chính của công ty Hoa Cường.
“Diệp Vô Phong! Mày ra đây cho tao! Tao muốn giết mày! Phanh thây xé xác! Rút gân lột da!” Mộ Dung Lễ đỏ mắt, hét lớn ở trước cổng tổng bộ công ty Hoa Cường.
Tiểu Ngưu Nhi thấy vậy, vội vàng sai mọi người đến bảo vệ cửa, Tiêu Sắc thì cầm điện thoại, bắt đầu quay video lại.
Mộ Dung Lễ hét một lát bèn xông vào cửa công ty Hoa Cường.
“Dừng lại! Cái tên điên này, muốn đến đập công ty Hoa Cường sao?” Tiểu Ngưu Nhi dùng cơ thể rắn chắc, ngăn ở cửa chính, ngăn trở đường đi của Mộ Dung Lễ.
Mộ Dung Lễ cắn răng nói: “Anh bảo Diệp Vô Phong ra đây! Tôi muốn báo thù!”
Tiểu Ngưu Nhi ngạc nhiên nói: “Cái tên điên này, nói bậy bạ gì đó? Ngài Diệp còn đang ngủ, thì có thể có thù gì với anh chứ?”
Mộ Dung Lễ nói: “Anh ta giết con trai Mộ Dung Đông của tôi, tôi muốn giết anh ta!”
Lúc này đầu óc của ông ta đã bị đau khổ chiếm giữ, đã lâm vào trạng thái nửa điên cuồng, thấy Tiểu Ngưu Nhi vẫn ngăn cản đường đi, ông ta đưa tay đẩy Tiểu Ngưu Nhi.
Tiểu Ngưu Nhi thoát được cái đẩy rồi thoải mái mà bắt được cổ tay Mộ Dung Lễ, rồi đột nhiên đẩy về sau, Mộ Dung Lễ bèn lảo đảo lui ba bước về sau lưng!
Lúc đầu, công lực của ông ta và Tiểu Ngưu Nhi cũng sàn sàn nhau, nhưng gần đây Tiểu Ngưu Nhi được Diệp Vô Phong chỉ điểm, mà lúc này tâm trạng Mộ Dung Lễ vội vàng, một cái tăng lên, một cái giảm xuống dưới, sự chênh lệch đôi bên đã trở nên rõ ràng.
“Bảo Diệp Vô Phong ra! Diệp Vô Phong, có gan thì mày ra đây! Mày không phải người, dám giết con tao!” Mộ Dung Lễ tiếp tục hét như điện, cuống họng đã khàn khàn.
“Tiểu Ngưu Nhi, bắt cái tên điên này rồi che miệng lại.” Cuối cùng Diệp Vô Phong xuất hiện, nhìn Mộ Dung Lễ đang điên cuồng, lạnh lùng nói.
“Rõ!” Tiểu Ngưu Nhi lên lên trước một bước, chỉ dùng một chiêu để giữ Mộ Dung Lễ, trói hai tay của ông ta lại, nhét vải rách vào miệng ông ta.
Lúc này xe cảnh sát cũng đến, đại đội trưởng Quách Vạn Phúc nhìn thấy Mộ Dung Lễ bị trói chặt thì cau mày nói: “Diệp Vô Phong, thật sự anh chẳng như lời đồn? Sao có thể tùy tiện trói người chứ?”
Tiêu Sắc nói: “Đại đội Quách, làm phiền anh nhìn biểu hiện của tên điên rồi nói tiếp.” Cô ta mở video vừa quay ra, cho Quách Vạn Phúc quan sát: ‘Những tên điên này, chúng ta chuẩn bị đưa vào bệnh viện tâm thần đấy! Nếu như đại đội trưởng Quách đã tới vậy thì làm phiền anh xử lý nốt.”
Quách Vạn Phúc híp mắt, hận hận lườm Diệp Vô Phong một cái, sau đó cởi dây thừng cho Mộ Dung Lễ: “Cậu Ba, anh không sao chứ?”
Mộ Dung Lễ vẫn điên cuồng hét: “Diệp Vô Phong là hung thủ giết người! Đội trưởng Quách, anh mau bắn anh ta! Đền mạng cho con tôi!”
Quách Vạn Phúc thấp giọng nói: “Cậu ba, chúng ta không có bất kỳ chứng cớ nào, căn bản không làm gì được anh ta. Cũng giống như nhà họ Mộ Dung trước kia…”