Tên xã hội đen gật đầu, nhưng hắn càng tò mò về tình hình của Nguyên Đông Thành, Diệp Vô Phong có nói dối bọn họ không?
“Vừa rồi Diệp Vô Phong nói rằng cậu Thành đã chết đúng không?” Tên xã hội đen thận trọng hỏi, trong khi những tên xã hội đen xung quanh đều nhìn Mike, và họ cũng rất tò mò.
Sắc mặt của Mike rất ảm đạm: “Nguyên Đông Thành đã bị Diệp Vô Phong giết chết, nên hiện tại chúng tôi đi tìm Diệp Vô Phong. Anh nói là đã nhìn thấy hắn, vậy hắn hiện tại ở nơi nào?”
Tên xã hội đen chỉ ra bên ngoài: “Hắn đã rời đi rồi.”
“Cái gì! Các người không ngăn cản hắn ư?” Mike kinh ngạc nhìn nhóm côn đồ này.
“Cậu Thành đã chết rồi, bọn tao còn dám ngăn cản hắn sao? Ngay cả mày cũng không phải là đối thủ của Diệp Vô Phong, mày cho rằng bọn tao có thể ngăn cản hắn sao?”
“Bọn mày chỉ cần chặn hắn lại, bọn tao sẽ lao tới ngay khi nghe thấy tiếng súng mà!” Mike rất tức giận, thật bất lực với đám đồng đội ngu ngốc này.
Nếu những tên xã hội đen này có thể ngăn cản Diệp Vô Phong, thì chúng nhất định có thể bao vây giết chết Diệp Vô Phong.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, Mike thở dài nói: “Không còn cách nào nữa, đã như vậy rồi thì phải có người đứng ra chịu trách nhiệm cho chuyện này, mấy người đang canh giữ ở cổng Tây nên đến nhà họ Nguyên xin lỗi đi.”
Những lời nói của Mike khiến những tên côn đồ này rất khó chịu, tại sao chứ? Trù mtruye n.v n
“Đùa à? Bọn tao đi thỉnh tội sao? Là do nhiều người như thế cũng không giết được Diệp Vô Phong, nên cậu Thành mới bị giết. Lúc đầu không phải mày nói rất hay lắm sao? Nói cái gì là chỉ là một tên nhóc, giết Diệp Vô Phong thì chỉ cần một phút thôi.”
Tên xã hội đen chế nhạo Mike, nhưng Mike chỉ lạnh lùng nhìn rồi giơ súng bắn vào đầu tên đó.
Sau khi những tên xã hội đen khác nhìn thấy cảnh này, họ bất mãn chỉ vào Mik: “Mày muốn thế nào? Mày muốn chết à?”
Mike vẫy tay, tất cả lính đánh thuê đều chĩa súng về phía bọn côn đồ này, Mike bày ra vẻ mặt không hài lòng nói: “Bọn mày phải biết vị trí của mình! Đừng tưởng rằng tao thật sự không dám giết bọn mày.”
Nhìn thấy nhiều súng chĩa vào mình, bọn côn đồ này lần lượt lùi lại vài bước, Mike nhìn thấy những người này nhát gan nên nói: “Đến nhà họ Nguyên tạ lỗi đi, chuyện này cần bọn mày đứng ra nhận tội.”
“Vậy còn mày? Tại sao mày không đi?”
Mike lạnh lùng nói: “Tao phải tiếp tục đuổi theo Diệp Vô Phong. Hắn tưởng đã thoát khỏi sự truy đuổi của chúng ta. Từ khi chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ này, hắn chỉ có thể chết dưới tay chúng ta!”
Nói xong, Mike tiếp tục cùng người của mình xông ra ngoài, về phần thi thể của Nguyên Đông Thành, đương nhiên là giao cho những người gác cổng này.
Diệp Vô Phong đưa Phong Lệ Na vào ghế phụ rồi nhấn ga lao ra ngoài, anh vẫn luôn để xe bên ngoài, đề phòng tình huống cần xe như thế này.
Chiếc xe cứ thế lao vút đi, tốc độ đã lên tới 300 km/h, anh biết bệnh viện gần nhất cách đó khoảng 40 km, tốc độ của anh đủ để đến bệnh viện đó trong tám phút.
Trong phòng giám sát tốc độ cao, vài cảnh sát giao thông tròn xoe mắt nhìn một chiếc ô tô vừa bay qua tầm giám sát của họ.
“Tốc độ này!!”
“Kiểm tra xem, ai sở hữu chiếc xe này? Ai đang lái chiếc xe này?!”
“Tốc độ đã đạt 350 km/h. Anh ta đang lái máy bay à?”
Tất cả cảnh sát giao thông đang nhanh chóng xác định thông tin của chiếc xe, ngay sau đó trên màn hình máy tính xuất hiện tên của Đường Trảm, nhưng ngay sau đó họ phóng màn hình lên và nhìn thấy Phong Lệ Na toàn thân đầy máu.
“Gọi cảnh sát!! Đây không chỉ là một vụ vi phạm giao thông! Đây là một vụ án hình sự!”
Tất cả các cảnh sát giao thông nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh của đội trưởng.
“Thấy anh ta đi đâu không?”
“Đội trưởng, đó là bệnh viện Thánh An.”
“Vậy thì báo vị trí cho đội hình sự!”
Lâm Chí và A Mịch đang làm nhiệm vụ nghe thấy báo động của cảnh sát giao thông, không ngờ có kẻ điên cuồng như vậy, lại dám chở xác trên đường cao tốc.
“Anh ta muốn tiêu hủy xác chết ở đâu đó à?” A Mịch cau mày.
Cô ấy vẫn đang đợi cảnh sát giao thông truyền hình ảnh trên camera giám sát vào điện thoại di động của mình, trong khi Lâm Chí đang lái xe chở A Mịch đến bệnh viện Thánh An.
“Ai biết được? Người đó tưởng rằng không ai biết hắn đã làm gì. Đã giết người rồi còn chạy nhanh như thế làm gì chứ?” Lâm Chí thản nhiên nói.
A Mịch cũng gật đầu: “Dù sao thì, chúng ta hãy đến bệnh viện Thánh An để xem người đó đang muốn làm cái quái gì!”
Nhưng ngay sau đó bức ảnh được đăng tải vào điện thoại di động của A Mịch khiến cả A Mịch và Lâm Chí đều choáng váng.
“Diệp Vô Phong?” A Mịch không ngờ rằng người đang chạy đua để tiêu hủy xác chết giữa đêm thực sự là Diệp Vô Phong, cô ấy tin rằng Diệp Vô Phong sẽ không làm chuyện như vậy.
Vì vậy cô ấy nhanh chóng bấm số điện thoại của Diệp Vô Phong, Lâm Chí nói: “Hiện tại anh ấy đang lái xe, nên nhất định không có thời gian trả lời cuộc gọi của cô, hơn nữa cô xem xác chết kia, có giống Phong Lệ Na không?”
Chuyện của Phong Lệ Na và Nguyên Đông Thành cũng đã nổi tiếng khắp Liêu Tây, nên việc họ biết Phong Lệ Na cũng là điều dễ hiểu.
Lâm Chí đã từng xem ảnh của Phong Lệ Na nên rất dễ nhận ra.
Lâm Chí suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể là Phong Lệ Na đã xảy ra chuyện, Diệp Vô Phong vội vàng đến cứu Phong Lệ Na, hiện tại đang đưa đến bệnh viện cấp cứu.”
A Mịch cũng đồng tình với ý kiến của Lâm Chí, cô ấy nói: “Nhưng sự việc này chắc sẽ không đơn giản như vậy, Phong Lệ Na đang ở giữa tâm bão của dư luận, và Diệp Vô Phong chính là người đã giải cứu Phong Lệ Na trong khách sạn Cana, nếu hai người họ ở cùng một chỗ, có lẽ là có liên quan đến nhà họ Nguyên!”
Lâm Chí giơ ngón tay cái lên: “Vậy chúng ta bây giờ có hai lựa chọn, một là quay đầu quay về, mặc kệ chuyện này, dù sao cũng là chuyện của nhà họ Nguyên, cục cảnh sát chúng ta sẽ không quan tâm, bảo bộ phận khác đến xử lý.”
A Mịch lắc đầu: “Không!! Chuyện này phải làm rõ ràng, đây là nhiệm vụ của chúng ta!”
Lâm Chí cười khổ: “Vậy chúng ta chỉ có thể lựa chọn phương án thứ hai, liên lạc với Diệp Vô Phong và làm rõ sự việc. Nếu thật sự là chuyện nhà họ Nguyên đã làm, vậy hãy đến nhà họ Nguyên bắt người.”
Lâm Chí biết, làm sao có khả năng tới nhà họ Nguyên gia bắt người được chứ, đoán là sẽ bị chặn ở cửa thôi.
Cho nên anh ta vẫn có khuynh hướng mặc kệ chuyện này, dù sao anh ta biết dù có quản thì kết quả cuối cùng cũng là phí công vô ích.
Nhưng dường như A Mịch vẫn muốn xen vào chuyện này, Lâm Chí chỉ có thể lấy điện thoại di động ra và báo cáo chuyện đã xảy ra ở đây với Đỗ Miên Tân, bởi vì anh ta biết tình hình hiện tại không phải chuyện anh ta có thể xử lý.
A Mịch đương nhiên bắt được động tác nhỏ của Lâm Chí, nhưng không thành vấn đề, dù sao Đỗ Miên Tân nhất định sẽ biết, bọn họ đã gọi cảnh sát rồi.