Ngoài súng bắn tỉa, những tay bắn tỉa chỉ có súng lục, bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Vô Phong có thể từ bên dưới đi lên, vì vậy bọn họ rất kinh ngạc.
Có rất nhiều tay súng không thể chặn được Diệp Vô Phong, họ đã rất sốc trước sức mạnh của Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong cười khẩu, khẩu tiểu liên trong tay bắn thẳng vào nóc nhà xưởng, dù trong bóng tối, anh cũng có thể nhìn rõ vị trí của những tay súng bắn tỉa này. Ánh sáng phản chiếu từ phía dưới nhà xưởng cho biết vị trí của tất cả các tay súng bắn tỉa..
Để có thể tập trung nhìn xuống bên dưới, những tay súng bắn tỉa này đã phải mở một cái lỗ trên nóc của nhà máy.
Và những cái lỗ này là vị trí của chúng.
Lúc này, Diệp Vô Phong liếc mắt đã biết được số lượng và vị trí của bọn họ, súng tiểu liên của Diệp Vô Phong bắn rất nhanh, anh cũng không có dừng lại.
Hai khẩu tiểu liên với 60 viên đạn, hai khẩu bắn cùng lúc, trận chiến trên nóc nhà diễn ra chưa đầy hai giây.
Nhiều khẩu súng lục của lính bắn tỉa còn chưa kịp bắn, thậm chí có bắn thì cũng chỉ trong trạng thái hoảng sợ mà bắn, đương nhiên không thể trúng mục tiêu được.
Sau khi giải quyết đám tay súng bắn tỉa trên mái nhà, Diệp Vô Phong nghe thấy âm thanh từ bên dưới, có người định trèo lên, Diệp Vô Phong có thể chiến đấu chống lại những tay súng này, nhưng bây giờ trong tay anh không có súng, hơn nữa anh cũng không muốn lãng phí thời gian làm loại chuyện này.
Anh chỉ trực tiếp đi đến cái lỗ mà một tay súng bắn tỉa đã mở ra, cái lỗ này chỉ đủ để một người đi xuống.
Diệp Vô Phong nhặt một khẩu súng lục và đi xuống nhà máy.
Sau khi hàng chục tay súng lên đến đỉnh nhà máy, họ quan sát rất kỹ, nhưng lại nhanh chóng xác định không có ai trên nóc nhà máy cả.
Tất cả đều là xác chết của lính bắn tỉa!
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tất cả các tay súng đều bị sốc.
Bọn họ biết Diệp Vô Phong ở đây, nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Diệp Vô Phong sẽ đi đâu được chứ?
Nếu không có ở phía trên nhà máy…
Nguyên Đông Thành lúc này trán đầy mồ hôi, nhìn Diệp Vô Phong cũng kéo ghế đẩu ngồi xuống trước mặt mình, trong lòng anh ta đã run lên.
Anh ta hối hận vì đã không giữ thêm một vài tay súng bên cạnh, chỉ có bốn tay súng để bảo vệ anh ta, bốn tay súng này đã bị Diệp Vô Phong giết chết mà không hề bắn một phát súng nào.
Diệp Vô Phong chỉ lộ ra vẻ bình tĩnh cười nhạo mà không nói gì.
Toàn thân Nguyên Đông Thành run lên, anh ta biết tình huống hiện tại của mình, anh ta đang nghĩ Diệp Vô Phong chưa giết mình, có thể là vì nhà họ Nguyên, Diệp Vô Phong vẫn sợ nhà họ Nguyên nên mới ngồi xuống trước mặt anh ta.
Xem ra là muốn đàm phán với anh ta.
Anh ta nghĩ đến đây, trong lòng cũng thoải mái phần nào, Nguyên Đông Thành nở một nụ cười rất khó coi: “Diệp…”
Rắc rắc!
Diệp Vô Phong chĩa súng lục vào trán Nguyên Đông Thành, Nguyên Đông Thành vốn đã thả lỏng, lập tức mở to mắt, toàn thân run lên, đến tên của Diệp Vô Phong cũng không nói hết được.
Khuôn mặt của Nguyên Đông Thành đầy mồ hôi, hơn nữa phần lưng cũng ướt đẫm.
Tiết trời vào cuối thu thì nhiệt độ cũng không cao như thế này, có thể bị dọa sợ đến toát mồ hôi hột, điều này đủ để thấy Nguyên Đông Thành khiếp sợ như thế nào.
Tuy nhiên, Nguyên Đông Thành vẫn cho rằng anh ta là người của nhà họ Nguyên, và Diệp Vô Phong tuyệt đối không dám giết anh ta.
Trong lòng anh ta vẫn luôn có một niềm tin như vậy, cho nên anh ta luôn nghĩ rằng Diệp Vô Phong có thể dè chừng nhà họ Nguyên mà lựa chọn bỏ qua cho anh ta.
Bùm!
Diệp Vô Phong đột ngột nổ súng mà không có chút dấu hiệu, như thể bị cướp cò vậy.
Nguyên Đông Thành trợn to hai mắt, cả người ngã về phía sau, đến chết anh ta không hiểu vì sao Diệp Vô Phong lại đột nhiên nổ súng, nếu muốn giết anh ta thì đâu cần phải ngồi đợi lâu như vậy chứ?
Diệp Vô Phong cất súng lục đi, sau đó đi tới vị trí của Phong Lệ Na, tốc độ của anh rất nhanh, đến trước mặt Phong Lệ Na, bế cô ta lên.
Tình trạng của Phong Lệ Na rất tệ, cơ thể cô ta đã có nhiệt độ cao, Diệp Vô Phong đoán rằng đó là vấn đề nhiễm trùng ở phổi.
Hơn nữa, ý chí của Phong Lệ Na không còn tỉnh táo, việc bị sốc có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Anh nói với Phong Lệ Na: “Phong Lệ Na, cô phải cố lên. Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ngay. Chỉ cần cô chống đỡ mười phút là chúng ta có thể đến bệnh viện. Cô đừng ngủ. Nghe không?”
Phong Lệ Na hoàn toàn không thể trả lời anh, nhưng Diệp Vô Phong tin rằng cô ta đã nghe thấy.
Anh lao thẳng về phía trước, bởi vì tiếng súng lúc nãy nên các tay súng phía trên đều chạy tới vị trí của Nguyên Đông Thành, khi họ phát hiện Nguyên Đông Thành đã chết trên ghế đẩu, sắc mặt của họ đã thay đổi rất nhiều.
Họ biết rằng nhóm của họ đã bị Diệp Vô Phong đùa giỡn, chỉ số IQ hoàn toàn bị áp chế.
“Tên khốn kiếp này là ai vậy?” Các tay súng không hiểu làm thế nào mà một người có thể mạnh đến mức khiến họ phải khiếp sợ đến thế.
Tên Mike cầm súng đứng đầu hét lên: “Đừng để hắn chạy thoát, hiện tại chắc hẳn hắn vẫn ở trong nhà máy, tuy Nguyên Đông Thành đã chết, nhưng nếu Diệp Vô Phong bị giết, chúng ta có thể coi như đã hoàn thành nhiệm vụ!”
Các tay súng khác cảm thấy Mike nói đúng, vì vậy họ đã lao ra bên ngoài nhà máy.
Diệp Vô Phong lúc này đã đến cổng phía tây của nhà máy, anh nắm chặt súng lục trong tay, lao thẳng về phía trước, lúc này đám côn đồ canh cửa nhìn thấy Diệp Vô Phong, bọn họ nghe thấy tiếng súng nổ trong nhà máy vừa rồi rất kịch liệt, nên tất cả đều đoán rằng Diệp Vô Phong đang chiến đấu với những tay súng đó.
Nhưng hiện tại là tình huống gì chứ, thế mà Diệp Vô Phong lại ra khỏi nhà máy.
Chẳng lẽ Nguyên Đông Thành và đám lính đánh thuê đều đã…
Trong lúc nhất thời, họ không thể chấp nhận được một chuyện như vậy, tất cả mọi người đều bị sốc, và họ không biết phải làm gì bây giờ.
“Nguyên Đông Thành đã chết rồi, ai trong các người muốn chôn cùng hắn thì có thể lên!!” Diệp Vô Phong hét.
Và những lời này khẳng định điều mà nhiều người đang nghĩ, tất cả đều kinh hãi nhìn Diệp Vô Phong, muốn ra tay chống lại Diệp Vô Phong, nhưng khi họ nghĩ rằng ngay cả Nguyên Đông Thành và rất nhiều lính đánh thuê đã chết trong nhà máy, thì bọn họ tính là gì chứ?
Vì vậy, nhất thời những tên xã hội đen này đã không tấn công Diệp Vô Phong.
Bọn họ chẳng những không tấn công, còn tránh đường cho Diệp Vô Phong thuận lợi đi qua.
Những gì họ nghĩ trong lòng là tương lai họ sẽ đi đường vòng khi nhìn thấy Diệp Vô Phong, và họ sẽ không bao giờ là kẻ thù của Diệp Vô Phong.
Không lâu sau khi Diệp Vô Phong rời đi, một nhóm lính đánh thuê chạy đến cổng phía tây, bọn họ rất nghi hoặc khi không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào của Diệp Vô Phong cả.
Nếu không phải chạy trốn ra ngoài, vậy Diệp Vô Phong đi đâu?
Mike đi đến trước mặt một tên xã hội đen: “Có thấy Diệp Vô Phong không?”