“Diệp Vô Phong, anh phải chú ý thân phận của mình! Hiện tại anh là kẻ tình nghi, không đủ tư cách đưa ra yêu cầu gì với chúng tôi cả!”
“Vậy thì ông cứ từ từ chờ, tôi nghĩ anh Dũng của các người có thể cũng sớm ngạt thở chết rồi.” Diệp Vô Phong thờ ơ nói.
“Cái gì? Anh Dũng làm sao mà chết ngạt được? Anh đang nói nhảm nhí cái gì vậy?” Chắc chắn rồi, Phương Thụ Sơn ngay lập tức trở nên căng thẳng thậm chí thu súng lại rồi đứng lên.
Diệp Vô Phong chậm rãi nói: “Tại sao tôi phải nói cho ông biết? Ông muốn tin hay không tin thì tùy. Chỉ là nếu ông không tin thì đó là trách nhiệm của ông chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
“Hả? Diệp Vô Phong, anh phải chăm sóc anh Dũng cho thật tốt! Tuyệt đối không được để chuyện gì xảy đến với anh ấy.”
Phương Thụ Sơn rất sợ hãi. Nếu Tần Chí Dũng gặp tai nạn, Âu Dương Lôi nhất định sẽ rất tức giận, giám đốc trại tạm giam nhỏ như ông ta có thể gặp tai bay vạ gió!
Diệp Vô Phong nói: “Tôi không có nghĩa vụ phải cứu anh ta! Tên họ Phương kia, ông không biết rằng anh ta đến đây để giết tôi sao!”
“Á, tôi lập tức thông báo cho cảnh sát Bạch để cô ta tới ngay.” Phương Thụ Sơn không còn cách nào khác, lập tức tìm trong sổ địa chỉ của cảnh sát thấy thông tin liên lạc của Bạch Tinh Đồng, lập tức gọi điện thoại cho cô ta.
“A lô?” Bạch Tinh Đồng thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra.
“A lô, xin chào cảnh sát Bạch, tôi là giám đốc trại tạm giam tên Phương Thụ Sơn, tôi cầu xin cô hãy đến đây ngay lập tức, bởi vì có chuyện xảy ra với tôi và tôi cần đến sự giúp đỡ của cô. Cảm ơn!” Phương Thụ Sơn dần trở nên vội vàng.
Bạch Tinh Đồng ngạc nhiên: “Trại tạm giam muốn tôi đến giúp đỡ sao? Giám đốc Phương, đầu óc ông có vấn đề sao?”
“Này? Bà cô của tôi ơi! Cô đừng có giả vờ nữa! Có một người tên là Diệp Vô Phong nói nếu cô không tới, anh ta sẽ… Nói tóm lại, cô nên đến đây càng sớm càng tốt!” Phương Thụ Sơn đang gấp đến độ muốn chảy cả máu não, nếu anh Dũng thực sự có vấn đề ở đây, ông ta sẽ gặp rắc rối lớn!
“Vậy thì ông đợi tôi hai mươi phút.” Bạch Tinh Đồng cũng rất vui, từ khi công tác ở nơi đây cô ta chưa từng được nhận lời nhờ vả của ai cả.
“Hả? Hai mươi phút? Bà cô của tôi ơi, cô có thể nhanh lên không?” Phương Thụ Sơn rất vội!
Bạch Tinh Đồng lo lắng: “Giám đốc Phương, ông đang nói cái gì vậy! Tôi chuẩn bị đi ngay! Ông không biết đường từ sở cảnh sát đến trại tạm giam là bao xa sao! Tôi đây đã là đi nhanh nhất có thể rồi!”
Phương Thụ Sơn bất đắc dĩ nói: “Chà chà, được rồi bà cô của tôi, cô nhanh lên, tôi đang lo lắng muốn chết đây.”
Phương Thụ Sơn lo lắng đi lại xung quanh phòng, lại không thể trực tiếp xông vào, chỉ có thể trong hành lang đi tới đi lui từng bước. Ngược lại, những quản giáo lại chẳng lo lắng như vậy. Mặc dù Hồ Tiểu Dân đích thân đưa Tần Chí Dũng vào phòng giam, nhưng đó là vì anh ta đã làm theo lệnh của Phương Thụ Sơn, vì vậy về mặt tâm lý anh ta không có nhiều gánh nặng. Trên thực tế, Hồ Tiểu Dân vẫn đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của một quan chức cấp cơ sở như Phương Thụ Sơn, nếu có chuyện gì xảy ra thì Hồ Tiểu Dân chỉ có thể bị đưa ra là vật thay thế chịu nạn mà thôi!
Quả thật, Bạch Tinh Đồng đã làm theo những gì ông ta nói, trong vòng hai mươi phút cô ta đã có mặt ở trại tạm giam.
“Có chuyện gì vậy?” Cô ta vội vàng bước vào.
Phương Thụ Sơn vội vàng chào hỏi: “Bà cô của tôi ơi, Diệp Vô Phong nói không nhìn thấy cô sẽ không mở cửa phòng giam. Tên này quá kiêu ngạo! Tôi nghĩ chúng ta phải lập tức điều động cảnh sát xông vào.”
“Xông vào sao?” Bạch Tinh Đồng nói, bước chân đột ngột dừng lại.
“Giám đốc Phương, ông đã xúc phạm Diệp Vô Phong như thế nào? Theo tôi biết Diệp Vô Phong là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật. Chính xác thì ông làm thế nào khiến một công dân tốt như vậy phải vi phạm pháp luật chứ?”
“Cảnh sát Bạch, cô không được nói bừa như vậy! Làm sao chúng tôi có thể ép anh ta được? Cô để anh ta mở cửa trước rồi nói chuyện được không.” Đương nhiên Phương Thụ Sơn không chịu thừa nhận điều đó.
“Diệp Vô Phong, có chuyện gì vậy? Sao lại bị bọn họ bắt đến trại giam? Tại sao không thông báo cho tôi?” Giọng Bạch Tinh Đồng tuy rằng đều là trách cứ nhưng trong lòng lại quan tâm đến Diệp Vô Phong. Nếu không chỉ dựa vào một cuộc điện thoại bất ngờ của Phương Thụ Sơn có thể gọi cô ta đến đây sao? Cô ta đến nhanh nhất có thể chỉ vì nghe thấy tên của Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong cũng rất vô tội, cười khổ nói: “Là chú Cảnh Giao cử tôi đến đây. Lúc đó tôi cũng là không còn cách nào khác cả. Tuy nhiên tôi gọi cô qua đây là vì có chuyện quan trọng muốn nói với cô. Bây giờ ngoại trừ cô không ai được phép tiến vào cả.”
“Hả? Chuyện gì cơ?” Bạch Tinh Đồng thực sự không hiểu.
Diệp Vô Phong nói: “Người gọi là anh Dũng mà tôi đề cập với cô hiện đang ở trong phòng giam của tôi.”
“À? Vậy anh mở cửa phòng giam đi!”
Bạch Tinh Đồng ngay lập tức hiểu ra tại sao Diệp Vô Phong phải đợi cô ta đến mới được. Chính là để đưa người gọi là anh Dũng đó ra trước công lý!
Diệp Vô Phong đưa chìa khóa từ bên trong ra: “Vị Tần Chí Dũng này, mặc đồng phục của quản giáo bước vào phòng giam của tôi và mang theo bộ chìa khóa này. Cảnh sát Bạch, cô có thể suy nghĩ cẩn thận xem tại sao anh ta có thể đi vào không? Và anh ta vào đây là muốn làm gì?”
Bạch Tinh Đồng lấy chìa khóa mở cửa: “Tôi hiểu rồi! Tôi biết ý của anh, đừng lo lắng, chỉ cần anh giao Tần Chí Dũng cho tôi, vụ này tôi sẽ xử lý rõ ràng.”
“Được rồi, tôi tin cô.”
Sau khi Bạch Tinh Đồng mở cửa, Diệp Vô Phong đã giấu người sau cánh cửa. Khi Bạch Tinh Đồng bước vào, cô ta đóng cửa sắt lại, đèn pin chiếu vào Tần Chí Dũng, người bị Diệp Vô Phong trói trông như cái bánh chưng, cô ta suýt chút nữa đã cười ra thành tiếng: “Buộc cũng chặt thật đấy.”
Diệp Vô Phong nói: “Anh ta cũng là một cao thủ, tôi có thể không chói chặt được sao.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Vậy tôi liền đem anh ta ra ngoài?”
Diệp Vô Phong thở dài: “Nếu tôi không giúp cô đem anh ta ra, tôi lo lắng giữa đường cô có thể xảy ra chuyện.”
Bạch Tinh Đồng nghi hoặc hỏi: “Anh trói chặt anh ta như vậy còn chưa đủ sao?”
Diệp Vô Phong nói: “Một cao thủ như anh ta, cô có chắc là đối phó được không? Cho dù là tôi đã trói chặt nhưng anh ta vẫn có thể thoát ra bất cứ lúc nào, nếu anh ta thoát ra được thì cô không thể xem thường được đâu.”
Bạch Tinh Đồng đột nhiên nghĩ, tuy rằng cô ta cảm thấy Diệp Vô Phong nhất định sẽ không liên kết để gây chuyện, huống chi là phạm tội, nhưng nếu cô ta muốn đưa Diệp Vô Phong đi ngay bây giờ, điều đó chắc chắn không phù hợp với quy định nội bộ của cảnh sát. Khi Bạch Tinh Đồng không nghĩ ra phải làm như thế nào, cô ta gọi cho đội trưởng cảnh sát hình sự Hình Liên Cương: “Đội trưởng Hình, tôi có một vấn đề anh có thể giúp tôi giải quyết không, sự việc là như thế này…”
Cô ta giải thích một cách ngắn gọn nhất tình hình ở đây cho Hình Liên Cương nghe, rồi nói: “Đội trưởng Hình, tôi nghĩ rằng anh nên báo cáo với sở trưởng ngay lập tức. Tôi phải đưa nghi phạm Diệp Vô Phong mang đi và anh ấy sẽ hỗ trợ tôi đưa nghi phạm Tần Chí Dũng đến đội cảnh sát hình sự của chúng ta.”
Hình Liên Cương nói: “Nghi phạm Tần Chí Dũng mà cô đề cập có thực sự nguy hiểm đến vậy không?”
Bạch Tinh Đồng nói: “Tất nhiên! Đội trưởng Hình, tôi hứa nếu anh chỉ nói về võ thuật, dù anh và tôi cùng nhau liên thủ cũng không phải là đối thủ của anh ta.”
“Mạnh như vậy sao? Được, cô có thể để Diệp Vô Phong giúp cô, nhưng Diệp Vô Phong vẫn phải nhận sự trừng phạt của cảnh sát. Chúng ta không thể vì lợi ích cá nhân mà trái pháp luật được.” Hình Liên Cương nghiêm nghị nói.