Trong lúc chờ hôn lễ, có một người đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, chính là một người trẻ tuổi, anh ta nhìn Diệp Vô Phong nở nụ cười nói: “Diệp Vô Phong, xin chào, tôi là Chu Tử Đồng, tam thiếu gia của nhà họ Chu.”
Chu Tử Đồng có làn da trắng nõn và các đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, nếu anh ta không để tóc mấy phân thì chắc là người ta sẽ cho rằng Chu Tử Đồng là phụ nữ thôi.
Thật sự là rất đẹp.
Nếu như anh ta đội tóc giả thì chẳng phải sẽ khiến những người phụ nữ khác xấu hổ hay sao?
Ngay cả Diệp Vô Phong cũng khá cảm thán trước dáng vẻ của Chu Tử Đồng.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì không?” Diệp Vô Phong nghi ngờ hỏi.
“Thật ra, tôi nghe nói anh từ Liêu Đông đến Liêu Tây, cho nên muốn xem anh có cần người hợp tác không, dù sao thì anh cũng biết đấy, nếu có thể hợp tác với một gia tộc ở Liêu Tây thì mỗi bước đi của anh ở Liêu Tây cũng thuận lợi hơn rất nhiều.” Chu Tử Đồng cười nói.
“Chắc không phải cậu đại diện cho nhà họ Chu đấy chứ?” Diệp Vô Phong liếc nhìn Chu Tử Đồng.
Chu Tử Đồng rất vui mừng nói: “Đúng vậy, hiện tại tôi không thể đại diện được, nhưng lát nữa, chờ sau khi công ty Hoa Cường của anh xử lý những gia tộc ở Liêu Tây kia là tôi có thể đại diện cho nhà họ Chu rồi.”
Diệp Vô Phong có chút tò mò nhìn Chu Tử Đồng, đừng nhìn người đàn ông này có dáng vẻ nữ nhân, dã tâm này thật sự là không tầm thường.
Anh hơi nghi ngờ hỏi: “Vậy thì làm sao cậu biết tôi có thể tiêu diệt hết những người đại diện của các gia tộc ở Liêu Tây, không phải cậu hơi mù quáng tin tưởng tôi quá đấy chứ?”
Chu Tử Đồng nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không mù quáng đâu, bọn họ không biết thân phận của anh, nhưng tôi biết, anh đã cho một nhà Âu Dương Lôi ở Liêu Đông ngã ngựa, nếu nói ai có thể mở ra cục diện ở Liêu Tây, vậy thì nhất định chính là anh, chủ tịch Diệp của công ty Hoa Cường.”
Diệp Vô Phong nở nụ cười nói: “Cậu rất thạo tin tức của tôi nhỉ, là quan tâm tới tôi sao?”
“Đương nhiên là có quan tâm. Dù sao thì chuyện anh làm ở Liêu Đông đã truyền khắp nơi rồi, chẳng qua là không ai biết hiện tại anh đã đi tới Liêu Tây rồi thôi.” Chu Tử Đồng chỉ vào chính mình: “Tôi là người đầu tiên biết anh tới Liêu Tây đấy, khi anh đến biên giới tỉnh là tôi đã nhận được tin tức rồi.”
Diệp Vô Phong chỉ có thể bất lực nhún vai: “Được rồi, nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể nhận lời hợp tác của cậu thôi, nhưng cậu có thể cho tôi cái gì? Dù sao cậu không phải là người đại diện của nhà họ Chu, không phải sẽ làm được ít việc hơn sao?”
Chu Tử Đồng cười nói: “Yên tâm đi, tôi có thể cung cấp tất cả thông tin mà anh cần. Tuy tôi không thể khiến mọi người trong nhà họ Chu nghe lời tôi, nhưng tôi có một số người dưới quyền chuyên để thu thập thông tin.”
Diệp Vô Phong rất tò mò về Chu Tử Đồng, dù sao một tam thiếu gia, con cháu dòng họ nhưng không có quyền nói chuyện, thế mà thật ra đã lên kế hoạch từ lâu, chẳng qua là chờ một cơ hội nữa thôi.
Người như vậy mà làm quân sư thì tuyệt đối có tư cách, bởi vì anh ta có được tính nhẫn nại mà phần lớn mọi người không có, thật đáng khen ngợi.
Trong thâm tâm, anh đã bắt đầu lên kế hoạch đưa Chu Tử Đồng về công ty Hoa Cường.
Ngay khi hai người đang thảo luận, bàn của họ lần lượt chật kín người, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, Diệp Vô Phong ngẩng đầu nhìn lên và thấy Phong Lệ Na mặc một chiếc váy cưới màu trắng đang đi về phía trước, ở bên cạnh là Bạch Nhạn Phi, lúc này Bạch Nhạn Phi đang mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, bình thường cô ấy đã rất đẹp, hôm nay lại càng trông rực rỡ chói mắt hơn.
Diệp Vô Phong sửng sốt một chút.
Bạch Nhạn Phi nhanh chóng tìm được Diệp Vô Phong trong đám người, sau khi nhìn thấy biểu cảm của Diệp Vô Phong, cô ấy lập tức trở nên đắc ý, cười càng vui vẻ hơn.
Nguyên Đông Thành ở bên cạnh mặc com-lê nở nụ cười điềm đạm, tựa như đã chấp nhận Phong Lệ Na rồi, nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ chán ghét.
Khi Phong Lệ Na đưa tay ra, anh ta chỉ huých nhẹ vào một chút, sau đó để Phong Lệ Na thu tay lại.
Phong Lệ Na cũng không quan tâm, nhưng nụ cười của cô ta càng rạng rỡ hơn, lúc này, khách khứa xung quanh đều đang chúc phúc, nhưng một số người biết tình hình của đôi cô dâu chú rể đều đang đứng ngoài lề quan sát.
Họ biết Nguyên Đông Thành chỉ kết hôn với Phong Lệ Na theo chỉ thị của gia đình, chứ không phải vì Nguyên Đông Thành thực sự muốn cưới Phong Lệ Na làm vợ.
Trên bàn cách Diệp Vô Phong không xa, một người đang nói cười vui vẻ với những người xung quanh, nhưng một cậu em trai đi tới, chỉ vào Diệp Vô Phong nói: “Chu thiếu, người đó là người đã đánh anh trai cậu, tên là Diệp Vô Phong.”
Chu Hoa nghe xong lời này, lập tức buồn bực, nhìn Diệp Vô Phong ở vị trí xa xa, tức giận nói: “Anh của tôi vẫn đang nằm trong bệnh viện, chính là tên khốn này đánh phải không? Đi, mang theo vài người đánh chết nó cho tao.”
“Chu thiếu, thực lực của người đó rất mạnh. Lúc trước Chu đại thiếu mang theo mười mấy tên vệ sĩ cũng không đối phó được tên khốn đó, dựa vào mấy người chúng tôi thì thật sự không thể đánh lại đâu.” Tên thuộc hạ bất đắc dĩ nói.
Chu Hoa nghiến răng: “Chẳng lẽ chú Chấn chưa tới sao?”
Thuộc hạ của anh ta chỉ về một hướng, thấy một người đàn ông trung niên trong bộ đồ tập võ màu xám đang ngồi ở hướng đó, người đàn ông trung niên này có ria mép và tóc dài đến vai.
Trên mặt Chu Hoa hiện lên một nụ cười: “Vậy thì cứ để ông ấy đi qua, chỉ cần có chú Chấn ở đó, chúng ta không cần phải sợ!”
Thuộc hạ nhanh chóng bước tới, cung kính mời chú Chấn qua.
Chú Chấn không ngờ trong đám cưới của nhà họ Nguyên mà Chu Hoa còn muốn gây rắc rối, cho nên ông ta vẫn đến khuyên ngăn: “Chu thiếu, tôi nghĩ tốt hơn hết là đừng làm chuyện đó ở đây, dù sao cũng là đám cưới của nhà họ Nguyên, cậu gây rối ở chỗ này thì đúng là làm mất mặt nhà họ Nguyên đấy.”
Chu Hoa xua tay: “Ông lo cái gì chứ, loại chuyện này, nhà họ Nguyên chẳng lẽ không có phần sao? Chờ chút nữa tôi sẽ nói đây là sự kiện bất ngờ mà tôi đã chuẩn bị cho buổi hôn lễ này, tôi nhớ rõ tên khốn đã đánh anh tôi kia cũng đã đánh Nguyên Đông Thành rồi.”
Sau khi chú Chấn nghe vậy, lúc này mới đồng ý đi theo Chu Hoa hướng về phía Diệp Vô Phong.
Trên sân khấu, vị linh mục phía trên đang đọc diễn văn, người phía dưới đều yên lặng lắng nghe, ngay lúc sắp thông báo Phong Lệ Na và Nguyên Đông Thành sẽ trở thành vợ chồng, bốn năm người đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Vô Phong và bao vây anh.
Chu Tử Đồng nở một nụ cười trên mặt, những người khác lần lượt tránh sang một bên, nhưng Chu Tử Đồng vẫn ngồi trên ghế của mình.
Dáng vẻ của anh ta hết sức bình tĩnh.
“Làm sao vậy, tên nhóc nhà họ Chu cậu định bảo vệ người này sao?” Chu Hoa bất mãn nhìn Chu Tử Đồng.
Chu Tử Đồng giang hai tay ra: “Chu thiếu, anh đừng nói giỡn, anh cho rằng tôi là người có khả năng bảo vệ người khác sao? Nhưng tôi chỉ là tò mò, đây là đám cưới của nhà họ Nguyên, anh làm như vậy có phải là không nể mặt nhà họ Nguyên không?”
Chu Hoa bật cười: “Chuyện này cậu không biết đâu, đây là bất ngờ tôi chuẩn bị cho Nguyên Đông Thành, người này chính là tên khốn bắt nạt Nguyên Đông Thành lần trước, hiện tại tôi sẽ giao anh ta cho Đông Thành xử lý, nhưng trước đó, tôi phải đánh gãy hai tay hai chân của anh ta đã.”
300×250 MG5