Mục lục
Thần Cấp Ở Rể - Diệp Vô Phong (truyện full tác giả: Thanh Thanh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà Bát Tí Hải Thần không dam sdungf phương thức thô bạo đơn giản này để đối phó với chiêu này của Diệp Vô Phong.

Bởi vì công lực Diệp Vô Phong vừa thi triển ra đã khiến cho trái tim gã ta vô cùng chấn kinh.

Gã ta có thể cảm giác được, sau khi đánh hơn năm trăm chiêu, gã ta bởi vì tuổi già sức yếu cho nên đã rơi vào thế hạ phong, nếu như mà cứ tiếp tục đánh nữa thì ông ta sẽ thua không chút nghi ngờ!

Bởi vậy, khi Bát Tí Hải Thần nhìn thấy Diệp Vô Phong thi triển tuyệt chiêu này thì lui sang một bên, sau đó giơ tay phải lên cao làm một cái ký hiệu, ý là: ‘Gia chủ, nổ súng đi!”

Mộ Dung Hào Giang đã ngắm bắn, nhưng vẫn chưa tìm ra được cơ hội thích hợp để nổ súng.

Trong tầm ngắm, ông ta có thể thấy rõ Bát Tí Hải Thần đang ra hiệu với mình.

Nhưng mà có thể Diệp Vô Phong lúc này vẫn đang phi lao trong không trung, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, ông ta không biết có thể bắn trúng hay không.

Thế nhưng mà Bát Tí Hải Thần đã ra tay ám chỉ, ông ta không còn lựa chọn nào nữa.

“Pằng!” Cuối cùng Mộ Dung Hào Giang đã nổ súng.

Trong suốt nửa sau trận chiến, trong lòng Diệp Vô Phong luôn có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, nhưng anh cũng không nói rõ được nguyên nhân.

Nhưng cái cảm giác nguy hiểm to lớn kia vẫn luôn bao phủ lấy anh, khiến cho anh không thể không phân tâm trong trận chiến kịch liệt với Bát Tí Hải Thần.

Tốc độ của đạn súng bắn tỉa rất nhanh, bởi vậy người bị trúng đạn chỉ có thể nghe thấy tiếng súng sau khi bị trúng đạn.

Mà Diệp Vô Phong lại vô cùng nhạy bén với súng đạn, nhưng anh không biết sự nguy hiểm này sẽ đến từ phía nào.

Khi viên đạn của súng bắn tỉa còn cách Diệp Vô Phong một đoạn, anh đột nhiên co rút cơ thể ở giữa không trung, làm một động tác kẹp chân!

Bởi vì anh sử dụng tuyệt chiêu cá sấu kẹp cổ, anh cần phải khép chân mình lại để có thể kẹp lấy cơ thể của đối thủ, chỗ dễ kẹp nhất chính là yết hầu, có thể bẻ gãy yết hầu của đói thủ mới thật sự có uy thế trong thực chiến.

Trong đầu Bát Tí Hải Thần đang suy nghĩ bảy bảy bốn chín cách để né tuyệt chiêu này, cuối cùng gã ta vẫn quyết định phương pháp lấy cứng đối cứng, bởi vì chỉ có như vầy mới có thể khiến gã ta yên tâm, cảm thấy có thể lấy lại những bất lợi.

Tiếng súng vang lên, đạn đã tới!

“Phụt!” viên đạn lướt sát qua cổ Diệp Vô Phong, trực tiếp bắn vào núi đá phía sau Diệp Vô Phong, nổ thành một đóa hoa đá đẹp mắt.

“Có tay súng!” Tiết Phi hét lên, theo bản năng nhắm họng súng ngay chỗ đạn vừa bắn ra.

Cùng lúc đó, Diệp Vô Phong cũng giật nảy mình: “Hóa ra nguy hiểm này đến từ một tay súng thông minh!”

Anh chỉ hơi phân tâm một chút mà uy lực của chiêu cá sấu kẹp cổ đã bị giảm hơn một nữa, khiến cho Bát Tí Hải Thần có cơ hội để thở dốc, đồng thời cũng tìm được sơ hở của Diệp Vô Phong.

“Aaa…” Bát Tí Hải Thần cũng hét lên một tiếng, cơ thở hơi lóe lên, hai quyền mang theo gió thét công kích về phía cơ thể của Diệp Vô Phong!

Bỏi vì cơ thể của Diệp Vô Phong đang ở giữa không trung, công thêm thế tấn công của chiêu Cá sấu kẹp cổ đã hết, lức mới chưa đi, lực cũ chưa đến, đây chính là lúc cả người anh rơi vào trạng thái phòng thủ kém nhất.

Cuối cùng Bát Tí Hải Thần cũng có cơ hội đuổi theo kịp, hai quyền đánh về phía giữa eo của Diệp Vô Phong.

“Ha!” Diệp Vô Phong thở ra một hơi, công lực toàn thân lập tức ngưng tụ ở hai lòng bàn tay, chuẩn bị đón nhận song chưởng của Diệp Vô Phong.

“Rầm!” Một tiếng vang lớn vang lên, Bát Tí Hải Thần bị đánh lùi ba bước mới có thể đứng vững được.

Mà Diệp Vô Phong thì đánh ngã lăn ra đất chục mét, anh đột nhiên đứng dậy, yên lặng nhìn về phía Bát Tí Hải Thần: “Mẹ nó! Bát Tí Hải Thần, quả nhiên trăm nghe đéo bằng một thấy! Không ngờ một người anh hùng như ông, khi đối phó với Diệp Vô Phong tôi mà lại liên hợp với Mộ Dung Hào Giang để đánh lén tôi? Mẹ nó, quả thực kiến cho người ta mở rộng tầm mắt.”

Lúc này Diệp Vô Phong đã đứng thẳng dậy tại chỗ, chính là chỗ ở gần sát vách đá, Mộ Dung Hào Giang đang ở cuối con đường cách đây hai trăm mét, ở góc độ của ông ta thì không thể bào có thể nhìn thấy Diệp Vô Phong được.

Chơi với súng? Diệp Vô Phong mà nhận thứ hai thì không ai ở Hoa Hạ này dám nhận thứ nhất.

Thậm chí khi nói chuyện riêng, Đường Trạm vẫn luôn nói đùa gọi anh là “Tổ tiên chơi với súng”, có thể nói sự hiểu biết và trình cộ của Diệp Vô Phong đối với súng đã gần đến mức độ thần.

Cho nên sau khi Diệp Vô Phong biết đối phương có tay súng bắn tỉa xong, cho dù Mộ Dung Hào Giang có tự mình ra tay thì cũng không thể làm Diệp Vô Phong bị thương được.

Bởi vì Diệp Vô Phong đã đoán được vị trí chuẩn xác chả Mộ Dung Hào Giang, cũng đã tìm được chỗ ẩn nấp tốt nhất.

Lúc này Bát Tí Hải Thần vô cùng xấu hổ, trong dự đoán của ông ta, chỉ cần Mộ Dung Hào Giang đánh trúng Diệp Vô Phong, cho dù chỉ khiến Diệp Vô Phong bị thương một chút xíu thôi nhưng vững đủ để cho Bát Tí Hải Thần có thể dễ dàng xử lý Diệp Vô Phong, về phần mấy bảo vệ mà Diệp Vô Phong dẫn đến chỉ là mấy con kiến hôi mà thôi, Bát Tí Hải Thần chỉ hơi dẫm chân một tý cũng có thể nghiền nát bọn họ.

Nhưng mà bây giờ Bát Tí Hải Thần cảm thấy chuyện này không hề giống như trong dự đoán của ông ta!

Nhưng Bát Tí Hải Thần không hề cứ nhận thua như vậy, thay vào đó ông ta lao về phía Diệp Vô Phong như một cơn lốc xoáy.

Bây giờ Diệp Vô Phong đã bị chọc giận, mỗi chiêu anh ra đều chứa công lực mạnh nhất của bản thân, có thể nói là bên trong mỗi động tác đều chứa đựng sức mạnh mạnh mẽ của cảnh giới chiến Thần, giống như dời sông lấp biển, hung mãnh tung ra!

Sau khi Bát Tí Hải Thần chiến đấu mười mấy chiêu xong, Tiết Phi đột nhiên bán một phát súng về phía mông của Bát Tí Hải Thần: “Pằng!”

“Hả?” Bát Tí Hải Thần hơi giật mình, ỷ vào năng lực cảm giác mãnh mẽ của mình, cơ thể hơi lóe lên một cái, tránh được một phát sính này.

“Pằng lằng!” Mã Vũ với Hàn Kỳ thấy bóng dáng của Bát Tí Hải Thần và Diệp Vô Phong tách ra thì cũng nhanh chóng nổ súng!

Cho dù có thể đánh trúng Bát Tí Hải Thần hay không, bọn họ chỉ cần mơ mơ hồ hồ nổ súng về phía cái bóng của Bát Tí Hải Thần là được!

“Khốn nạn! Tại sao các người có thể nổ súng?” Bát Tí Hải Thần mắng, gã ta đã hoàn toàn quên vừa nãy bạn của gã ta  là Mộ Dung Hào Giang đã từng dùng súng bắn tỉa bắn về phía Diệp Vô Phong.

Bát Tí Hải Thần vừa mắng vừa giống như chim đang bay hối hả, cơ thể hiến hóa tránh bé tất cả các viên đạn.

Cao thủ cấp Chiến Thần chính là trâu bò như thế, tránh thoát mấy viên đạn này giống như tránh thoát mấy món đồ chơi mà trẻ con ném tới.

“Chạy đâu!” Đột nhiên Diệp Vô Phong cũng móc cây súng lục của mình ra rồi chạy đuổi theo hướng của Bát Tí Hải Thần.

“Anh Phong, không nên đuổi theo giặc cùng đường!” Tiết Phi vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

“Giữ phương tiện, chú ý an toàn.” Diệp Vô Phong tăng tốc, thân thể như bay, nhưng mà không đuổi theo về phía Bát Tí Hải Thần mà là leo lên trên vách đá.

Sau khi đám người Tiết Phi nhận được mệnh lệnh thì chỉ có thể tiếp tục bụp ở phía sau vách đá chú ý đến tình hình ở xung quanh.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy cơ thể leo lên nhanh chóng của Diệp Vô Phong, biết cho dù mình có chậm rãi đuổi theo cũng không có ích gì,vớ vẩn còn tăng thêm phiền phức cho Diệp Vô Phong, không bằng ngồi chờ ở chỗ này.

Diệp Vô Phong vô cùng tức giận, nhất là cái tên Mộ Dung Hào Giang đã nổ súng về phía anh, anh tức giận đến nỗi hận không thể lập tức tìm ra tên kia rồi đánh chết luôn tại chỗ.

Diệp Vô Phong thuận theo đường đạn, nhanh chóng tìm thấy chỗ Mộ Dung Hào Giang vốn nên mai phục nhưng Mộ Dung Hào Giang lại không còn ở đây nữa.

Anh có muốn đuổi theo Bát Tí Hải Thần cũng đã không kịp nữa rồi! Anh chỉ có thể quay người trở về, lúc này đám Tiết Phi đã loại bỏ những tảng đá bên trên đường núi, đội xe tiếp tục tiến lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK