Mục lục
Thần Cấp Ở Rể - Diệp Vô Phong (truyện full tác giả: Thanh Thanh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ là lúc này, Liễu Trạch mới chỉ vào anh ta, nói: “Mày đúng là gây phiền phức cho tao rồi. Còn dám ký hợp đồng khi không biết công ty bên kia là như thế nào?”

“Sợ gì chứ? Dù sao họ bằng lòng trả tiền cho chúng ta là được. Chúng ta không sợ gì cả.” Liễu Thuận rất vui vẻ nói.

Liễu Trạch hít sâu một hơi: “Nếu đổi lại là lúc bình thường thì đương nhiên là có thể, nhưng hiện tại là lúc nào hả? Bây giờ là thời kỳ rất nhạy cảm, ai biết được công ty Sùng Sinh có bị công ty Hoa Cường mua lại hay không, nếu không thì com tự suy nghĩ đi, một công ty nhỏ thì sao lại có nhiều tiền như vậy?”

Liễu Thuận suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý: “Bố, con đồng ý với điểm này, nhưng có ý gì chứ? Dù sao hợp đồng cũng đã ký rồi, chẳng lẽ bố muốn vi phạm hợp đồng sao?”

Liễu Trạch tức giận quát: “Mày thì biết cái gì hả? Lần trước công ty Hoa Cường tới nói muốn hợp tác với tao, nhưng nhà họ Nguyên lại dễ trêu chọc như vậy sao? Bây giờ nhà họ Nguyên đã nhìn chằm chằm vào chúng ta rồi.”

Liễu Thuận giễu cợt nói: “Bố, con không quen nhìn bộ dạng này của bố đâu. Tuy nhà họ Nguyên ở Liêu Tây rất mạnh, nhưng thật sự không thể một tay lo liệu hết mọi chuyện đúng không? Chẳng lẽ họ có thể can thiệp đến quyết định bên trong công ty chúng ta sao?”

Liễu Trạch bất lực nói: “Đúng vậy, nhà họ Nguyên thực sự có thể can thiệp vào việc ra quyết định nội bộ của công ty chúng ta.”

Liễu Thuận thu lại nụ cười: “Nếu là như vậy, con thà hợp tác với công ty Hoa Cường, để công ty Hoa Cường giết chết nhà họ Nguyên.”

Liễu Trạch nhanh chóng gọi: “Câm miệng đi, mày có biết mày đang nói gì không? Làm sao có thể nói ra lời như vậy? Mày muốn chết đúng không?”

Nhất thời bầu không khí trong phòng làm việc có chút cứng ngắc, Liễu Thuận rất bất mãn nói: “Con thấy mọi người đều sợ nhà họ Nguyên, nhưng con không hiểu, rốt cuộc mọi người sợ bọn họ cái gì?”

Liễu Trạch không thể nói cho Liễu Thuận biết họ sợ điều gì, chỉ có họ mới biết nhà họ Nguyên ở Liêu Tây hùng mạnh như thế nào.

Muốn ở Liêu Tây chỉ có cách duy nhất là được sự đồng ý của nhà họ Nguyên, chỉ cần được sự đồng ý của nhà họ Nguyên thì có thể sống sót ở Liêu Tây.

Ở Liêu Tây, một công ty có thể tồn tại được hay không thì không phải phụ thuộc vào hiệu quả hoạt động của nó. Điều đầu tiên cần biết là công ty đó có liên quan đến nhà họ Nguyên hay không, nếu không liên quan thì ngại quá, bạn sẽ không thể hoạt động được ở Liêu Tây.

Chính bởi vì tình huống này, cho nên Liễu Trạch biết tuyệt đối không thể trêu chọc nhà họ Nguyên, đặc biệt là một khoảng thời gian trước Nguyên Phong còn đến tìm ông ta.

Điều anh ta nói cũng rất rõ ràng, đó là không muốn họ bí mật giao dịch với công ty Hoa Cường.

Và bây giờ Liễu Trạch đã và đang làm theo ý tưởng này.

Tuyệt đối không bao giờ can thiệp vào cuộc đấu tranh giữa nhà họ Nguyên và công ty Hoa Cường.

Nhưng hiện tại Liễu Thuận lại cầm về một đơn hàng không rõ ràng như thế, rất có thể là công ty Hoa Cường đã ra tay với bọn họ.

Ông ta không muốn dính líu đến chuyện này, nên nhất định không có ý định hợp tác với công ty Hoa Cường.

Tất cả là do con trai ông ta quá bất cẩn!

Liễu Thuận không quan tâm nữa, nhún vai nói: “Thật ra con cũng không quan tâm. Dù sao nếu hợp đồng này thuộc về công ty Hoa Cường, con sẽ tiếp tục thực hiện theo hợp đồng.”

“Mày điên rồi sao? Tao đã nói mày không được chọc tức nhà họ Nguyên, tại sao mày vẫn muốn làm chuyện như vậy hả?” Liễu Trạch tức giận nói.

Liễu Thuận lãnh đạm cười nói: “Bố thì biết cái gì? Cho dù là Nhà họ Nguyên hay công ty Hoa Cường cũng được, chỉ cần có thể làm cho công ty Phúc Dương trở nên mạnh hơn là được rồi.”

Liễu Trạch nhất thời không thể nhìn thấu con trai mình, nhưng Liễu Thuận đã bật cười: “Bố nghĩ con không biết sao? Nói cho cùng thì nhà họ Nguyên coi chúng ta như thứ gì chứ, chẳng qua chỉ là con chó trông cửa thôi, tối qua bố có biết Nguyên Phong sai khiến con như thế nào không?”

Liễu Trạch biết Liễu Thuận đã đến thị trấn đó vào đêm qua và liên hệ với Nguyên Phong, nhưng ông ta không biết chi tiết.

Liễu Thuận cười nhạo nói: “Hắn chỉ coi con như một con chó. Nếu hắn yêu cầu con cắn người, con nhất định phải đi. Cho dù con có thể nguy hiểm đến tính mạng, hắn cũng không quan tâm.”

Sắc mặt Liễu Trạch tối sầm.

Liễu Thuận cười ha hả: “Nhà họ Nguyên cho má gì chứ, con lại hy vọng công ty Hoa Cường có thể tiêu diệt nhà họ Nguyên. Trong trường hợp này, ít nhất ở Liêu Tây có thể cạnh tranh công bằng, và công ty Phúc Dương sẽ không bao giờ thua các công ty khác.”

Hai cha con lúc này mới im lặng trong phòng làm việc, bỗng nhiên thuộc hạ của Liễu Trạch cũng gọi điện thoại tới.

“Sếp Liễu, chúng tôi đã tra ra được Công ty Sùng Sinh thực chất là một công ty vỏ bọc của Công ty Hoa Cường. Trước đây nó chỉ được sử dụng để hỗ trợ việc nộp một số tài liệu ở Liêu Tây. Sau đó, Công ty Hoa Cường tiến vào Liêu Tây thì công ty kia cũng bị xếp xó, mãi đến hôm qua mới lấy ra lần nữa.”

Liễu Trạch thở dài một hơi: “Tôi biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, ông ta nhìn Liễu Thuận: “Bố biết bố không thể kiểm soát được con, bố cũng biết con có chủ kiến của riêng mình, nhưng bố chỉ có một yêu cầu, con cần phải cẩn thận trong mọi việc mình làm, đặc biệt là không thể để nhà họ Nguyên biết.”

Một nụ cười cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt của Liễu Thuận, anh ta chỉ chờ câu nói này, Công ty Phúc Dương luôn nằm trong tay Liễu Trạch, bây giờ điều này có nghĩa là công ty Phúc Dương sẽ được giao cho anh ta trong tương lai.

Tất nhiên là anh ta rất vui.

“Đó là điều đáng vui mừng.”

Ngay khi cả hai đang nói cười vui vẻ thì cửa văn phòng bị mở ra, Diệp Vô Phong từ bên ngoài bước vào với một bản hợp đồng trên tay.

Vẻ mặt của Liễu Trạch trầm xuống, còn Liễu Thuận thì kinh ngạc nhìn Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong nói với hai người: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Liễu Thuận kinh ngạc nói: “Sao lại là anh?”

“Tất nhiên là tôi. Tối qua tôi còn thắng anh một trận, thật sự ngại quá. Nếu tôi biết chúng ta là đối tác, tôi nên để anh đi.” Diệp Vô Phong cười nói.

Liễu Thuận chua xót nói: “Không thành vấn đề, xem ra tôi vẫn đi theo cách của anh.”

Diệp Vô Phong cười nói: “Như vậy không phải rất tốt sao?”

Liễu Trạch đứng dậy chỉ vào Diệp Vô Phong, buồn bực nói: “Cậu rõ ràng biết công ty Phúc Dương của chúng tôi không muốn xen vào cuộc tranh giành giữa công ty Hoa Cường và nhà họ Nguyên, tại sao cậu lại không muốn buông tha cho chúng tôi?”

Diệp Vô Phong kéo một cái ghế qua, anh ngồi trên ghế, cầm hợp đồng trong tay, chậm rãi nhìn nó.

“Thực ra, ông có thể nghĩ ra cách khác. Tôi đang cho các người một cơ hội phát triển, không phải sao? Hiện tại các người đang hợp tác với công ty Hoa Cường, nhìn xem các người kiếm được gì, hợp đồng một tỷ này đã chứng minh tất cả mọi thứ.”

Liễu Trạch tức giận nói: “Tôi biết đó là lợi nhuận, nhưng nhà họ Nguyên sẽ không bỏ qua cho chúng tôi. Nếu nhà họ Nguyên biết chúng tôi hợp tác với công ty Hoa Cường, họ sẽ giết chúng tôi, một nhà chúng đều sẽ mất mạng. Cậu đang hại chết cả nhà chúng tôi đấy, cậu biết không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK