Yêu Tử nói: “Tôi thực sự rất ghét vẻ mặt này của anh. Nếu không phải vì tôi không muốn lãng phí quá nhiều tài nguyên của mình vào anh, thì tôi đã giết anh từ lâu rồi.”
Trần Kiệt chỉ cười và không nghĩ những gì Yêu Tử nói là sự thật.
Trong mắt anh ta, Yêu Tử chẳng qua là cao thủ ở cấp bậc tông sư sơ cấp, so với anh ta còn chênh lệch hai cấp, sao có thể bị giết chứ?
Ngay khi anh ta chỉ tay vào Yêu Tử, xung quanh anh ta đột nhiên xảy ra một vụ nổ, vụ nổ nhấn chìm anh ta, và những gì anh ta muốn nói đã không bao giờ được nói ra.
Yêu Tử lắc đầu thở dài: “Thật sự không đoán ra được những người này đang suy nghĩ gì. Rõ ràng sức mạnh của vũ khí nóng đủ để giết chết bọn họ, bọn họ lại bảo thủ cho rằng cấp bậc cao hơn nên không thể bị giết được.”
Nói xong, anh ta lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, đi sâu vào trong đường hầm, anh ta tăng nhanh tốc độ, thân hình không ngừng bay lượn.
Khi Yêu Tử đến trước mặt Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong chỉ vào xe chở dầu: “Cậu có nhìn thấy nó không?”
Yêu Tử gật đầu, thân là một chuyên gia phá dỡ, anh ta đã ngửi thấy mùi bom rồi, chiếc xe chở dầu này có đủ bom để kích nổ toàn bộ xe chở dầu.
“Nhà họ Nguyên định cho nổ tung cả đường hầm à?” Yêu Tử nhìn Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Tôi cũng không biết, nhưng tất cả những gì tôi biết là chúng ta không thể ngồi yên chịu chết, nhất định phải tháo dỡ loại bom này.”
Yêu Tử suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Tôi có thể thử một chút. Tuy rằng có thể không tháo được quả bom thủy ngân này, nhưng ít nhất tôi có thể hiểu được.”
Diệp Vô Phong gật đầu, anh đang bắt đầu quan sát xung quanh để tìm cách đi ra khỏi đây.
Ra khỏi cửa hầm là chuyện tuyệt đối không được, chắc chắn người nhà họ Nguyên đã giám sát lối ra vào đường hầm rồi, chưa kể lối ra vào đường hầm, người nhà họ Nguyên cũng đã lắp đặt giám sát ở trong đường hầm rồi.
Camera giám sát chỉ ở phía sau xe chở dầu, chỉ cần anh dám xuất hiện bên trong giám sát, bên kia sẽ trực tiếp cho nổ xe chở dầu.
Vụ nổ của loại xe chở dầu này, cho dù là cường giả cảnh giới Chiến Thần thì cũng chỉ có thể quỳ xuống thôi.
Đương nhiên Diệp Vô Phong không muốn chết ở nơi này.
Diệp Vô Phong đã sớm phát hiện ra một con kênh thoát nước, hình như có một lối đi nhỏ, anh không biết lối đi này dẫn đến đâu.
Sau khi mở cửa lối đi, anh thấy bên trong tối om, như thể sắp bị nuốt chửng.
“Nếu thực sự không có lựa chọn, vậy chúng ta chỉ có thể hợp lại liều mạng thôi.” Diệp Vô Phong cũng không còn cách nào, anh cũng biết tình huống bây giờ là như thế nào.
Nếu không tìm ra lối đi, anh sẽ bị mắc kẹt trong đường hầm này suốt, nhà họ Nguyên cũng đang chờ tin tức của những kẻ sát thủ, nếu không cần đánh bom thì đương nhiên nhà họ Nguyên sẽ không cho nổ bom, dù sau thì sau đó bọn họ sẽ không biết giải thích với phía chính phủ như thế nào.
Điều này đã chạm vào mấu chốt của bên trên, và quân đội sẽ trực tiếp san phẳng nhà họ Nguyên!
Nhưng nếu thực sự chắc chắn rằng anh vẫn có thể sống sót thoát ra khỏi đường hầm, thì nhà họ Nguyên cũng không ngại mạo hiểm, tất nhiên cuối cùng thì nhà họ Nguyên sẽ thắng bằng phương pháp tương hại lẫn nhau này.
Sau khi Diệp Vô Phong chết, công ty Hoa Cường không có cách nào để tiến vào Liêu Tây, bên cục Hồng Thuẫn cũng sẽ rút lui.
Một mũi tên trúng hai đích.
Sau khi Diệp Vô Phong đi vào lối đi này, trong vòng vài phút anh đã đi lên từ phía dưới.
Lúc này, Yêu Tử cũng tới chỗ Diệp Vô Phong và dửng dưng nói: “Tôi đã kiểm tra, đó là bom thiết bị nằm ngang thủy ngân bốn phương, nếu có liều lượng, nó có thể kích nổ xe chở dầu, hơn nữa để đề phòng người khác phá hủy thiết bị này, toàn bộ quả bom đã được gắn vào xe chở dầu.”
Vẻ mặt của Diệp Vô Phong có chút xấu đi: “Điều đó có nghĩa là chúng ta không có cách nào gỡ bom bên hông xe, đúng không?”
Yêu Tử gật đầu: “Không có cách nào. Cho dù tùy tiện chạm vào cũng có thể kích nổ bom. Đây chính là sức mạnh của loại bom này.”
Diệp Vô Phong thở dài, hiện tại chỉ có thể tìm cách rời khỏi nơi này, dù sao cũng không có cách nào dời quả bom đi, vậy anh chỉ có thể tìm một nơi để rời đi.
Yêu Tử cau mày ngồi trên xe chở dầu, nhìn dầu rò rỉ trên mặt đất.
Hiện cả khu vực đã bị bao trùm bởi mùi xăng dầu.
Có mùi hôi rất khó chịu.
Diệp Vô Phong chỉ có thể nhún vai bắt đầu tìm đường thoát khỏi đây.
Đường Trảm rất nhanh đuổi kịp Liễu Như, nhìn thấy Liễu Như sợ hãi đi về phía trước, liền nhanh chóng chạy tới bên cạnh Liễu Như: “Xin chào, tôi là em trai của lão đại, tên là Đường Trảm.”
Khi Liễu Như bị Đường Trảm đuổi kịp, cô ta rõ ràng là sửng sốt, trong đường hầm này cô ta nhận định rằng không có bạn bè nào ngoài Diệp Vô Phong, cho nên cô ta không tin Đường Trảm là người tốt chút nào.
Chỉ là khi cô ta còn đang do dự, lông mày của Đường Trảm đã nhăn lại rồi, anh ta nhanh chóng ôm Liễu Như đi vòng qua một bên, một chưởng này đã chưởng vào khoảng không, nhưng dù vậy, sau khi một chưởng này đánh ra, trong không khí truyền đến âm thanh nổ tung.
Đường Trảm cau mày nhìn người trước mặt: “Thật thú vị, hóa ra là một cao thủ của cảnh giới Chiến Thần.”
Tư Đồ Phong thờ ơ nói: “Hãy giao cô gái này cho tôi, và tôi có thể để cho anh sống.”
Đường Trảm rất tò mò: “Không đúng, nếu anh đã là ao thủ của cảnh giới Chiến Thần, tại sao còn làm việc cho nhà họ Nguyên? Không nên như vậy, anh đã là ao thủ của cảnh giới Chiến Thần rồi, anh có thể đi bất cứ đâu mà?”
Tư Đồ Phong chỉ hờ hững nhìn Đường Trảm, thấy Đường Trảm không có ý định giao Liễu Như ra nên khịt mũi một cái, bước tới, nhanh chóng đến gần Đường Trảm.
Sau khi đến trước mặt Đường Trảm, anh ta trực tiếp tát vào trán Liễu Như.
Đường Trảm kéo Liễu Như lại, trong khi anh ta bước tới và tung một quyền ra.
Bùm!
Cả hai người lần lượt lùi về phía sau, đụng phải cột đá nhô ra trên tường, Đường Trảm đã buông Liễu Như ra khi anh ta rút lui, nên Liễu Như không bị liên lụy.
Liễu Như nhìn Đường Trảm rất sợ hãi, Đường Trảm khịt mũi với Liễu Như: “Tôi đoán chừng không có cách nào bảo vệ cô được, cô đi trước đi, nếu tôi giết chết tên này, tôi sẽ đuổi theo cô.”
Liễu Như chỉ có thể vội vàng gật đầu, cô ta biết nếu mình ở đây chỉ là trở ngại đối với Đường Trảm, sau khi Đường Trảm và Tư Đồ Phong đánh nhau vừa rồi, cô ta biết thực lực của Đường Trảm cũng rất mạnh.
Tư Đồ Phong nín thở nhìn Đường Trảm: “Mày cũng ở cảnh giới Chiến Thần ư?”
Đường Trảm dửng dưng nói: “Đừng nói nhảm nữa, nếu muốn khiêu chiến thì cứ việc tới, dù sao cũng chưa biết ai thắng ai!”
Lúc này, Liễu Như bắt đầu đi ra ngoài lối vào đường hầm, trong khi Tư Đồ Phong vội vàng chạy đến phía Liễu Như ngay lập tức.
Anh ta tát về phía Liễu Như Phong, Liễu Như kinh ngạc đứng ở nơi đó, chủ yếu là bởi vì tốc độ của Tư Đồ Phong quá nhanh, cô ta chỉ có thể chớp mắt, thậm chí còn không kịp làm gì.
Bùm!