Miện Quỷ Diêm Quân lại đáp lời Tử Cung Mĩ Địch, nói: “Tử Cung Mĩ Địch à, lần này cô đại diện cho binh lính đánh thuê Hắc Điện, kết hợp cùng với lính đánh thuê Ác Ma, tôi thật sự rất hoan nghênh cô.”
Tử Cung Mĩ Địch thân là tham mưu trưởng của lính đánh thuê Hắc Điện, đại đội trưởng Tử Cung Tuyết là chị của cô, cô có mối quan hệ rất chặt chẽ và thân thiết với Văn Tam Đa, mục đích lần này tới thành phố Tam Giang chính là để tìm Diệp Vô Phong báo thù.
Những người khác đối với tên của hai chị em nhà này đều rất tò mò, người chị thì có tên ‘tử, trong cung điện chảy máu’, còn người em thì có tên ‘tử, trong cung điện trống không’, không thể không nói rằng người Nhật Bản rất có trình độ trong việc đặt tên.
Tử Cung Mĩ Địch nói: “Diêm Quân, anh thật khách sáo. Diệp Vô Phong đã giết chết rất nhiều người nhà của tôi như thế, chị của tôi cũng đã chết trong tay thằng khốn đó. Ở trên đảo liền vô cớ giết hại gần hai trăm mạng người của lính đánh thuê Hắc Điện. Thâm cừu đại hận như thế, thù này sao có thể không báo đây?”
“Ừ, được rồi.” Miện Quỷ Diêm Quân cuối cùng cũng nói: “Các anh em, việc của các anh em là chỉ cần chấp hành nhiệm vụ, tôi sẽ tự mình phụ trách về việc cảnh báo tuyến ngoài và tiếp ứng, mọi người chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình, sau đó liền mang theo đống trang sức nhanh chóng rút lui khỏi chỗ đó! Nếu như kế hoạch đầu tiên thất bại, chúng ta liền triển khai phương án thứ hai. Nếu như không có thắc mắc gì, thì hãy bắt đầu hành động đi.”
Lễ Quốc Khánh rốt cuộc cũng đã tới rồi, bảo tàng trưng trang sức sẽ cho mở cửa đúng ngày, lần này cảnh sát ở thành phố Tam Giang sẽ cực kì cẩn trọng với đống trang sức quý báu đó. Theo kế hoạch, buổi sáng bắt đầu, hơn một ngàn cảnh sát đã được điều đi, xếp thành ba tuyến gác ở quanh thành phố Tam Giang, tất cả các xe cộ trên tuyến đường giao thông đều phải được bố trí để kiểm tra.
Cảnh sát đang cố gắng giảm thiểu sự nguy hiểm của việc trưng bày trang sức lần này. Ban ngày, đài truyền hình đã mời diễn viên Hạ Vũ Tình để dẫn chương trình ở bảo tàng, nơi sẽ tiêu thụ sản phẩm, tổ chức các tiết mục vui chơi giải trí. Đố vui có thưởng, vòng quay may mắn, rút thăm trúng thưởng, vân vân, để góp vui cho buổi triển lãm.
Buổi chiều hôm nay, Diệp Vô Phong dẫn theo mẹ con Lâm Thư Âm và Tả Tiểu Thanh cùng đi tới bảo tàng, ngoài ra còn tặng mẹ con các cô một tỷ rưỡi hơn để có thể mua bất cứ món trang sức nào mà hai người yêu thích. Tả Tiểu Thanh nhìn trúng được một chiếc đồng hồ nữ, có giá là hơn chín trăm chín mươi triệu, Tả Tiểu Thanh đeo thử chiếc đồng hồ lên tay, nhất thời liền hào hứng vô cùng.
Người dẫn chương trình của đài truyền hình là Hạ Vũ Tình có quan hệ rất tốt với Lâm Thư Âm, Lâm Thư Âm liền đi qua phía của Hạ Vũ Tình để chào hỏi: “Vũ Tình, bận rộn quá nhỉ.”
“Thư Âm, cô cũng đến đây à.”
“Tại sao lại không đem con gái tới đây cùng nhau xem trưng bày?” Lâm Thư Âm hỏi han.
Hạ Vũ Tình cười: “Con bé còn phải đi nhà trẻ, tôi cũng chỉ phụ trách việc công tác vào ban ngày, cho nên cũng không có thời gian mang con bé theo. Tôi đã đồng ý với con bé là buổi tối sau khi tan tầm, sẽ đem con bé đến chơi.”
Diệp Vô Phong đi một vòng tuần tra khắp cả nhà bảo tàng, anh nhắc nhở về sự an toàn với tổng chỉ huy Dư Trường Hải: “Đội trưởng Dư, dựa trên phán đoán của tôi, thì các thành phần khủng bố nhất định sẽ không từ bỏ đâu. Anh nên nhắc nhở tất cả các anh em hãy xốc lại tinh thần, ngàn vạn lần không thể để cho qua loa, lơ là được.”
Dư Trường Hải gật đầu, buổi sáng hôm nay, anh đã nhận được cuộc điện thoại của Bạch Vân Phong, Bạch Vân Phong nói cho anh nghe rằng, ngày hôm nay nhất định phải cẩn thận. Dư Trường Hải cũng biết rằng số trang sức được trưng bày hôm nay cực kì quan trọng, vài món trang sức vô giá được đem ra đấu giá còn có lịch sử lâu đời, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhà họ Bạch nhất định sẽ bị phá sản mất.
Lâm Thư Âm nói với Tả Tiểu Thanh: “Mẹ à, đồng hồ mẹ cũng đã mua rồi, hay là mẹ nên về nhà trước đi?”
Tả Tiểu Thanh nói: “Sao có thể như thế được? Mẹ khó khăn lắm mới vào được đây, nhất định phải chờ tới buổi tối để xem những món trang sức quý giá đó mới được. Nếu bây giờ đi về, vào buổi tối nếu như không có thư mới thì bảo tàng cũng không cho phép vào đâu.”
Lâm Thư Âm nói: “Thôi được rồi. Vậy chờ tới buổi tối sau khi xem xong, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Bạch Nhạn Phỉ rất cẩn thận, cô đã đi từng lầu một để kiểm tra qua hết một lần, sau khi thấy không có gì bất trắc thì mới thực sự cảm thấy hài lòng. Cuối cùng, Bạch Nhạn Phỉ hỏi Diệp Vô Phong: “Diệp Vô Phong, anh có cảm thấy rằng, đợt trưng bày lần này, có chuyện gì phát sinh hay không?”
Diệp Vô Phong nói: “Theo trực giác của tôi thì nhất định sẽ có xảy ra sự việc phát sinh. Lính đánh thuê Ác Ma tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội này đâu, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, bọn chúng thì trốn ở một nơi bí mật nào đó, bây giờ chỉ còn có cách tăng thêm cảnh giác cùng phòng bị, ngoài ra cũng không còn cách nào khác.”
Bạch Nhạn Phỉ thực sự buồn bực nói: “Thật là một đám lính đánh thuê khốn nạn, nếu bọn chúng dám đến, tôi sẽ khiến cho bọn chúng có đường đến mà không có đường về.”
Diệp Vô Phong nói: “Nhạn Phỉ, cô cũng không cần phải quá lo lắng đâu. Nơi này còn có tôi, còn có đội bảo vệ. Ngoài ra bên ngoài còn có cảnh sát.”
Bạch Nhạn Phỉ gật gật đầu: “Chỉ mong lần trưng bày trang sức lần này có thể kết thúc một cách thuận lợi. Diệp Vô Phong, anh vất vả rồi.”
Ban ngày, người đến tham quan triển lãm nhiều vô số kể, khu đấu giá cũng đã bán được hơn một ngàn chiếc trang sức. Buổi sáng liền rất nhanh qua đi, màn đêm dần buông xuống, đồng hồ điểm vào lúc năm giờ, nhà bảo tàng bắt đầu giải tán, các nhân viên công tác bắt đầu mời tất cả du khách ra khỏi bảo tàng.
Đột nhiên, Bạch Tinh Đồng gọi điện thoại đến: “Diệp Vô Phong, tôi mới vừa phát hiện một tình huống cực kì quan trọng, anh có thể lại đây xem một chút không. Chúng ta gặp mặt đã rồi trao đổi.”
Diệp Vô Phong hỏi: “Cô đang ở đâu?”
Bạch Tinh Đồng nói: “Tôi đang ở chỗ đại đội cảnh sát hình sự.”
Diệp Vô Phong nhìn Bạch Nhạn Phỉ nói: “Chúng ta đi qua nhìn xem một chút. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
Bạch Nhạn Phỉ cảm thấy cũng ổn, mình tạm thời rời đi một chút rồi trở lại, chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng đâu, liền căn dặn Dư Trường Hải tăng cường thêm bảo vệ, còn mình thì rời đi một chút.
Dư Trường Hải nói: “Cô Bạch, cô cứ đi đi, có tôi cùng với Phương Thiên Chính ở đây, đảm bảo không có việc gì xảy ra đâu.”
Bạch Nhạn Phỉ lúc này mới yên tâm, Diệp Vô Phong cũng dặn dò Lâm Thư Âm và Tả Tiểu Thanh: “Thư Âm, em dẫn mẹ lên nhà ăn lầu ba ăn chút gì đó đi. Anh đi đến chỗ đội cảnh sát một chuyến, sẽ nhanh chóng trở lại.”
Lâm Thư Âm nói: “Anh mau đi đi. Mẹ với em chưa có đói bụng. Đợi lát nữa xem triển lãm xong, chúng ta cùng nhau về nhà ăn cũng được.”
Diệp Vô Phong và Bạch Nhạn Phỉ lái xe thẳng đến chỗ đội cảnh sát hình sự. Thời gian trưng bày cuối cùng cũng đến, bảo vệ của công ty bảo an Long Kiếm và những đồng chí cảnh sát đã đem vào ba món trang sức quý giá, đồng thời khu triển lãm trang sức cũng được di chuyển đến sảnh chính. Các gian hàng trưng bày trong triển lãm đều được bọc một lớp kính chống đạn, cho dù có đem thuốc nổ tới để làm nổ tung quầy triển lãm, thì bọn cướp cũng không thể lấy được đống trang sức.
Những thứ được đem ra triển lãm vào ban ngày, đều là những món trang sức bình thường, nhắm đến đối tượng khách hàng là những người tiêu dùng bình thường. Vào buổi tối, những món trang sức được đem ra đều là những món bảo vật quý giá, nhân viên của bảo tàng cùng phối hợp với công ty bảo an Long Kiếm và cùng với những đồng chí cảnh sát, sắp xếp tình hình cho ổn thỏa rồi mới lui ra. Mọi vấn đề liên quan đến sự an toàn của nơi này, đều là do Dư Trường Hải chịu trách nhiệm.
Phương Thiên Chính đúng là cánh tay đắc lực của Dư Trường Hải, hai người đều là anh em kết nghĩa với Bạch Vân Phong, có rất nhiều năm kinh nghiệm trong việc bảo vệ. Lần này, bọn họ còn đem đến cả trung đội bảo vệ, tổng cộng hơn hai mươi người, đem hai mươi người này chia thành bốn tổ nhỏ, toàn bộ tiểu đội trưởng đều được trang bị súng ống.
Dư Trường Hải gọi tất cả các đội trưởng tới, nói: “Các anh em, buổi trưng bày trong tối nay đã bắt đầu rồi. Các anh em đều cần phải xốc lại tinh thần. Trong các buổi trưng bày, ngày đầu tiên chính là ngày sẽ dễ dàng xảy ra chuyện nhất. Dư Thiếu Bạch, anh phụ trách sự an toàn của lầu một của tòa nhà, mặc kệ là ai, nếu như không có thư mời của bảo tàng thì tuyệt đối không cho vào.”
Dư Thiếu Bạch nói: “Anh ba, em cam đoan là sẽ không có vấn đề gì xảy ra.” Dư Thiếu Bạch hơi buông lỏng tâm tình, có thể nói rằng anh ta cảm thấy nhiệm vụ hôm nay không có gì quan trọng lắm, anh cho rằng, với đội ngũ cảnh sát hùng hậu như thế này, chắc chắn là sẽ không ai dám đến quấy rối đâu.