Trong lòng Bạch Vi xuất hiện mười ngàn câu chửi thề. Cô ấy căng da đầu nhận điện thoại.
Giọng nói trầm khàn của Hoäc Minh vang lên: “Sao lại không ở nhà? Đi đâu?”
Bạch Vi nhìn Ôn Noãn một cái. Mẹ nó! Thật sự bị ăn sạch sẽ rồi!
Cô ấy nói rồi, sao tự nhiên bác Ôn lại không xảy ra việc gì nữa, còn có Cố Trường Khanh cũng đột ngột quay xe chùi đít, hóa ra đều do luật sư Hoắc chen chân vào.
Diêm Vương ngành luật ra mặt vì phụ nữ, thật là quá đã.
Bạch Vi cũng là người biết lợi dụng người khác, cô ấy cố ý nhỏ giọng nói: “Luật sư Hoắc, tôi là Bạch Vi đây!… Ừ, là bạn học đại học của Ôn Noấn, chúng ta đã từng gặp rồi! Đúng đúng… Cô ấy đang ở với tôi, đau lòng lắm, vừa khóc vừa nói, lại còn uống nhiều rượu nữa”
Hoäc Minh mới về nhà, lúc này anh đang đứng trước cửa sổ sát đất, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo cà vạt ra.
Động tác đơn giản, vừa nhã nhặn vừa đẹp.
Nghe được lời Bạch Vi nói, anh nhíu mày: “Uống rượu? Cô ấy sao thế?”
Bạch Vi than nhẹ một tiếng, bắt đầu bịa chuyện.
“Luật sư Hoäc, anh thật không biết hay là giả vờ không biết? Ôn Noãn hết lòng hết dạ với anh, hoàn toàn trở mặt với Cố Trường Khanh ! Không ngờ tình nhân cũ của Cố Trường Khanh lại là bạn học của chúng tôi, lại còn là đồng nghiệp của Ôn Noãn, dốc sức bôi đen Ôn Noãn… Ôn Noãn rất thích trẻ con, cô ấy đang đau khổ lầm”
Thật thật giả giả, Bạch Vi nói xong lời cuối cùng lại có hơi nghẹn ngào.
Đoạn tình cảm kia đã khiến Ôn Noãn tổn thương quá nhiều.
Hoäc Minh im lặng hồi lâu, Bạch Vi mới phát hiện mình nói lỡ lời rồi, cô ấy không cẩn thận tố giác chuyện xấu của Cố
Trường Khanh, có khi nào sẽ liên lụy tới Ôn Noãn hay không?
Cô ấy đang lo lắng, Hoäc Minh bỗng mở miệng: “Các cô ở đâu?”
Bạch Vi không dám hỏi nhiều, vội vàng nói địa chỉ.
Cúp điện thoại, vẻ mặt của Bạch Vi có hơi phức tạp, trước đây cô ấy đã từng giúp đỡ Ôn Noãn, nhưng thật không ngờ Ôn Noãn lại có thể bắt lấy Hoắc Minh. Ở thành phố B, người đó là kiểu nhân vật cao không thể với!
Lần trước có một vị ảnh hậu tham gia tiệc cùng với người khác, tự cho rằng bản thân có cơ hội gả vào hào môn, tới cuối cùng đến cả một tấm danh thiếp của luật sư Hoắc cũng không lấy được.
Chuyện này trở thành trò cười trong giới giải trí!
Bạch Vi niết nhẹ khuôn mặt của Ôn Noãn, lộ nụ cười của người mẹ hiền từ: “Đúng là có tiền đồ mà!”
Ha ha, có tài nguyên mà không cần mới là đứa ngu! Bạch Vi lập tức gọi điện liên lạc với nhóm bạn học cũ.
[Tớ và Ôn Noãn đều tham gia buổi họp lớp thứ bảy tuần sau.]
[Đúng vậy! Ôn Noãn cũng tới!]
[Vì sao không tới hả? Cây ngay không sợ chết đứng!]
Nói xong mấy lời này, Bạch Vi vui vẻ phấn khởi tắt di động, ha ha… Có rất nhiều người muốn nhìn thấy Ôn Noãn bị chê cười, tạm thời để cho bọn họ vui vẻ mấy ngày, đến lúc đó lại dọa bọn họ chết khiếp!
Bạch Vi đang đắc ý, Hoäc Minh đã tới.
Anh vẫn đang mặc quân áo đi làm lịch sự. Áo sơ mi màu xám nhạt, quần tây màu đen.
Cơ ngực nảy nở, eo lại rất nhỏ, là loại eo chó đực trong truyền thuyết
Gòn có cặp chân dài kia nữa, có thể để Ôn Noãn chơi đủ một năm!
Đại khái khí thế của anh quá mạnh mẽ, âm nhạc xung quanh dường như đã nhỏ hơn nhiều, ánh mắt mọi người đều tập trung vào anh.
Hoäc Minh đã quen được chú ý từ nhỏ, không thèm quan tâm.
Anh tìm được Bạch Vi và Ôn Noãn.
Bạch Vi vẫn tỉnh, Ôn Noãn thì đã dựa vào bên bàn ngủ rồi.
Trong quán bar đỉnh tai nhức óc, bốn phía tràn ngập mùi mồ hôi và hormone nhưng khuôn mặt nhỏ của Ôn Noãn, trong bóng đêm, lại trắng nõn đến mức phát sáng, bộ váy màu xanh bạc hà đang mặc trên người cũng vô cùng sạch sẽ.
Hoắc Minh gật đầu với Bạch Vi, khom lưng bế Ôn Noãn lên.
Ôn Noãn bừng tỉnh.
Cô mơ màng mở mắt ra, hốt hoảng tựa như chú thỏ con bị giật mình.
“Còn biết sợ à?” Giọng điệu của Hoäc Minh cũng chẳng tốt là bao.