Khóe mắt Ôn Noãn ướt: “Ông Kiều, bố của tôi tên Ôn Bá Ngôn!”
Kiều Cảnh Niên không từ bỏ.
Giọng nói của ông ấy càng dịu dàng hơn: “Bà nội ở nhà ngóng trông được gặp con, đã ngồi máy bay tới đây, đến lúc đó cả gia đình chúng ta đoàn tụ! Nghe lời bố nói, cho Kiều An một cơ hội, sau này cả nhà chúng ta đều vui vẻ.”
Tha cho Kiều An? Cả nhà đoàn tụ?
Ôn Noãn như nghe được một câu chuyện cười chẳng hề liên quan đến mình!
Cô chỉ cười nhẹ, nhìn về phía Kiều Cảnh Niên: “Ông Kiều này, tôi có thể hỏi lý do vì sao năm đó mẹ tôi lại rời bỏ ông không? Vì sao bà ấy đang có bầu lại rời bỏ ông, rồi ông lại cưới vợ mới nhanh như vậy?”
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên trở nên trắng bệch
Chuyện cũ đó, hiểu lầm… Là nỗi đau mãi mãi trong lòng ông ấy!
Kiều Cảnh Niên mất hồn mất vía, rời đi.
Ông ấy đi đến nhà họ Hoắc, xin Hoắc Chấn Đông giúp đỡ.
Hoắc Chấn Đông đón tiếp ông ấy ở phòng sách, sau khi ôn chuyện một hồi, Kiều Cảnh Niên nói ra lý do.
Hoắc Chấn Đông nghe xong chỉ cười.
Thật ra ông rất bất mãn với Kiều Cảnh Niên, nếu không phải lần trước ông ấy tới nhà xin giúp đỡ, chắc là Minh và Ôn Noãn đã đính hôn chỉ chờ kết hôn sinh con, một cô gái tốt như vậy tự nhiên chạy mất!
Lần này Kiều Cảnh Niên tới muốn nhờ cậy quyền thế nhà ông.
Hoắc Chấn Đông cười ha ha, vỗ bả vai Kiều Cảnh Niên như người anh trai lớn trong nhà: “Cảnh Niên, chuyện này ông để Minh ra mặt chỉ như lửa cháy đổ thêm dầu! Người trẻ tuổi mà, gặp chuyện tình cảm có chút hành động theo cảm tính! Tôi thấy Ôn Noãn sẽ không buông tha Kiều An dễ dàng, lại nói tiếp ai bảo Kiều An tự động vào cửa của người †a chứ!”
Kiều Cảnh Niên hơi gấp: “Ông có cách nào khác không?”
Hoắc Chấn Đông lại cười: “Thật ra có một cách, chỉ sợ ông không bỏ được mặt mũi thôi.”
Kiều Cảnh Niên khiêm tốn thỉnh giáo.
Hoắc Chấn Đông vừa đổ thêm nước trà vừa nói: “Hành vi của Kiều An là hành vi quá kích! Dựa theo trình tự pháp luật thì tôi thấy chạy không thoát một hai năm, không bằng đi bệnh viện làm một tờ đơn chứng minh con bé có bệnh về thần kinh!”
Kiều Cảnh Niên sửng sốt.
Ông ấy nhìn người bạn già, thật sự không ngờ tới ông lại đưa ra cách đó.
Viết đơn chứng minh con bé có bệnh về thần kinh, này…
Chấn Đông đã nghĩ như thế, vậy không phải Kiều An và Minh không còn khả năng đến với nhau nữa sao?
Kiều Cảnh Niên cũng từng thầm nghĩ.
Ôn Noãn là con ruột thịt nhưng con bé vừa thông minh ưu tú lại rất hiểu chuyện, bỏ lỡ Hoắc Minh cô còn kiếm được một mối lương duyên tốt, nhưng Kiều An lại khác, cho nên thật lòng mà nói ông ấy càng hy vọng Kiều An và Hoắc Minh tu thành chính quả hơn!
Hiện giờ thái độ của Hoắc Chấn Đông trực tiếp cho thấy nhà họ Hoắc không chấp nhận đứa con dâu như Kiều An!
Kiều Cảnh Niên đơ người nửa ngày mới miễn cưỡng cười: “Cũng xem như là một cách!”
Hoắc Chấn Đông biết ông ấy khó chịu, liền nói thẳng.
“Cảnh Niên, ông thương con phải có chừng mực! Hơn nữa… Ôn Noãn mới là con ruột của ông, ai nhẹ ai nặng ông không phân biệt được sao? Tôi rất xem trọng con bé Ôn Noãn này, mẹ của Minh đã đi xem thầy, nói nửa kia của Minh là tuổi Mèo!”
Kiều Cảnh Niên hiểu ý nhà họ Hoắc. Bọn họ không thích Kiều An!
Trong lòng ông ấy đau lòng, Kiều An dù có quá đáng nhưng tóm lại vẫn là con gái của ông ấy.
Ông ấy mệt mỏi bôn ba nhờ quan hệ viết đơn chứng minh có bệnh về thần kinh.
Tất nhiên Kiều An được thả ra.
Mấy ngày bị hành hạ, ánh sáng khi xưa đã mờ nhạt hơn nhiều!
Người của Cục cảnh sát nói với cô ta: “May mắn lắm nên mới làm được đơn chứng minh có bệnh về thần kinh! Nhưng mà chúng tôi sẽ theo dõi, cô Kiều cần phải tới bệnh viện tâm thần trị liệu ít nhất nửa tháng, nếu không tờ chứng minh này sẽ thành rác thải!”
Kiều An tức muốn điên lên!
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nghĩ: “Nhất định cô ta sẽ không bỏ qua cho Ôn Noãn!”
Lúc này cảnh sát lại nói với cô ta: “Tốt nhất không nên có suy nghĩ nguy hiểm, cô Ôn biết cô có đơn chứng minh có bệnh về thần kinh, cô ấy đã xin tòa án bảo vệ… Nói cách khác cô Kiều không được tiếp cận cô Ôn trong vòng hai mét, nếu chúng tôi nhận được thông báo sẽ lập tức đưa cô đến bệnh viện tâm thần!”
Nói xong, bọn họ áp cô ta lên xe: “Đi thôi! Mặc kệ điên thật hay điên giả, dù sao cũng phải đến bệnh viện tâm thần theo đúng thủ tục!”
Kiều An giãy giụa cuồng loạn: “Tôi muốn gặp Hoắc Minhl”
Người đè cô ta cười lạnh: “Luật sư Hoắc không muốn gặp cô!”
Kiều An hoàn toàn ngây ra…