Chiếc BMW màu rượu vang từ từ lái vào khu dân cư nơi dì Nguyễn đang ở.
Dì Nguyễn đã chuẩn bị xong bữa tối từ sớm, thấy hai người cùng trở về thì rất vui vẻ: “Mẹ làm thêm món nữa sẽ mau xong thôi.”
Ôn Noãn đưa một hộp bánh xốp hạch đào cung đình.
Là món yêu thích của dì Nguyễn.
Dì Nguyễn cầm lấy, lướt thoáng qua Chu Mộ Ngôn, quả là một chàng trai trẻ tràn đây sức sống.
Chu Mộ Ngôn đặc biệt lễ phép trước mặt dì Nguyễn, mở miệng đều gọi tiếng dì, thậm chí còn vào bếp phụ giúp, dì Nguyễn sao đành lòng, cười bảo cậu ta đi tắm trước đi.
Chu Mộ Ngôn lập tức xách hành lý đi vào căn phòng nhỏ, dáng vẻ thuần thục của cậu ta khiến Ôn Noấn nghi ngờ Chu Mộ Ngôn phải chăng là họ hàng thân thích của dì Nguyễn?
Dì Nguyễn làm xong, Chu Mộ Ngôn ra ngoài, trên người còn mang theo hơi ẩm.
Chân dài thì mặc gì cũng đẹp.
Cậu ta ngồi cạnh dì Nguyễn, gắp thức ăn xới cơm cho bà ấy, giống như con ruột vậy.
Ôn Noãn có chút phản cảm với cậu ta về một số mặt, nhưng phải nói, sói nhỏ họ Chu này rất giỏi dỗ dành dì Nguyễn, dì Nguyễn trông cực kỳ vui vẻ, cô thấy vậy cũng vui lây.
Đang ăn thì bỗng vang lên tiếng chuông cửa.
“Để tôi đi mở.” Chu Mộ Ngôn còn rất chủ động.
Nhìn bóng lưng cao lớn kia, dì Nguyễn nhỏ giọng nói: “Đứa trẻ này thật ngoan quá, nhiệt tình lại lễ phép.”
Ôn Noãn mỉm cười.
Bên kia, Chu Mộ Ngôn mở cửa, bên ngoài là một người đàn ông trung niên lịch sự và một bà cụ.
“Tìm ai vậy?”
Kiều Cảnh Niên đưa cả mẹ và vợ đến đây, cửa vừa mở thì thấy cậu ta nên có chút sửng sốt.
Đến sai nhà à? Không mài! Ông ấy lịch sự hỏi: “Ôn Noãn có nhà không?”
Ôn Noãn nghe được giọng nói của ông ấy thì cực kỳ chán ghét, nhưng dì Nguyễn lại nhẹ nhàng giữ tay cô: “Đến nhà là khách! Bố con luôn dạy con, chúng ta không thể mất lễ phép.”
Ôn Noãn gượng cười.
Dì Nguyễn đón mấy người nhà họ Kiều vào, nhưng trước khi họ kịp chiêu đãi, bà cụ Kiều tỏ vẻ như sắp khóc: “Đứa cháu gái yêu quý của tôi sao lại sống trong một ngôi nhà như thế này! Hu hu… Cảnh Niên, con làm bố kiểu gì vậy?”
Kiều. Cảnh Niên im lặng, vẻ mặt áy náy.
Ôn Noãn vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi sống rất tốt! Ông Kiều không cần phải cảm thấy áy náy!”
Dì Nguyễn rót trà mời họ.
Bà cụ Kiều muốn nắm tay Ôn Noãn nhưng Ôn Noãn tránh đi.
Bà cụ Kiều rất đau lòng: “Sao cháu không về nhận lại tổ tiên? Chưa kể những thứ khác, Cảnh Niên có khối tài sản hàng trăm triệu, cháu sẽ sống tốt hơn bây giờ gấp ngàn lần! Nếu cháu bằng lòng quay về, sau này tất cả những thứ của bố cháu đều là của cháu và Kiều An, bà và bố cháu sẽ không thiên vị ai cả.”
Ôn Noãn vô cảm nghe.
Những người này chỉ muốn có một đứa con ruột, nhưng họ không hề quan tâm đến nỗi đau mà cô phải đối mặt với Kiều An. Họ làm gì muốn nhận lại cô, họ chỉ muốn cô làm hòa với Kiều An mà thôi.
Sắc mặt cô tĩnh lặng như nước…
Chu Mộ Ngôn nhìn cô, sau đó vừa ngậm tăm vừa nói với bà cụ Kiều: “Chỉ có vài đồng tiền lẻ mà lại kiêu ngạo vậy sao?”
Vợ của Kiều Cảnh Niên không vui.
Bà ta nhìn Chu Mộ Ngôn, đoán cậu ta có lẽ hẳn là người làm công, cười lạnh nói: “Đó là số tiền mà cả đời cậu cũng không thể kiếm được!”
Chu Mộ Ngôn bỏ cây tăm xuống.
Cậu ta cười tà ác: “Hiện giờ trên người ông đây có mấy trăm triệu, bà có muốn không?”
Vợ của Kiều Cảnh Niên tức giận đến run người.
“Cảnh Niên, ông nhìn xem xung quanh Ôn Noãn đều là những người không ra gì, tôi đã bảo rồi, con bé lớn lên trong môi trường quá phức tạp, không thích hợp trở về nhà họ Kiều, nếu so sánh thì Kiều An đơn thuần hơn nhiều!”