Hoắc Minh đoán là cô đã thực sự tức giận. Anh kề sát bên tai cô, thầm thì: “Một người không mấy quan trọng mà thôi, đáng để em cãi nhau với tôi như vậy sao?”
Đã muộn thế này rồi, Ôn Noãn cũng không muốn dăn vặt nữa.
Thái độ của cô mềm mỏng xuống một chút, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh: “Tôi tin anh.” Sau đó cô liền nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ trong chốc lát, hơi thở cũng trở nên đều đặn…
Hoắc Minh không ngủ được.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dưới ánh trăng, khẽ nghiến răng.
Ôn Noãn thực sự đang ngủ!
Sau một trận cãi nhau không lớn không nhỏ của hai người họ, hình như cô không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa, cũng không nghĩ tới việc giải quyết vấn đề…
Tính tình của Hoắc Minh cũng không tốt tới vậy.
Cô lạnh nhạt với anh, vậy thì anh cũng sẽ không dỗ dành cô nữa.
Sáng sớm.
Khi tỉnh lại, vị trí bên cạnh anh trống không, Ôn Noãn không nằm trên giường.
Tiếng động rất nhỏ phát ra khi làm việc nhà truyền vào từ bên ngoài.
Hoắc Minh nằm ngửa, nhớ lại từng chỉ tiết của chuyện xảy ra tối qua, anh cảm thấy quan hệ của mình và Ôn Noãn hiện giờ hơi không ổn.
Lễ ra giữa hai người họ không nên xảy ra cãi vã.
Hoắc Minh là kiểu người sau khi đã suy nghĩ rõ ràng thì sẽ không tiếp tục rối rắm nữa, anh rời giường rửa mặt, thay đồ đi làm.
Áo sơ mi màu xám tro, quần tây đen.
Bên ngoài khoác một chiếc áo măng tô.
Anh vừa đeo đồng hồ vừa bước ra ngoài, Ôn Noãn đang dọn bàn ăn.
Ánh nắng ban mai chiếu lên người cô, khiến cả người cô đều mang một vẻ mềm mại đặc biệt, thế nhưng đêm qua Hoắc Minh đã được chứng kiến Ôn Noãn tức giận, thỏ khi nóng nảy cũng biết cắn người.
Hoắc Minh ngồi xuống, vừa uống cà phê vừa đọc báo.
Ôn Noãn làm cho anh một bữa sáng kiểu Tây, bánh sandwich trứng.
Hoắc Minh cắn một miếng, cảm thấy hương vị này còn ngon hơn bên ngoài bán rất nhiều, anh liền chăm chú nhìn.
Ôn Noãn ngồi bên cạnh anh, thấy anh cứ nhìn chăm chằm vào chiếc sandwich bèn dịu dàng hỏi: “Không ngon sao?”
Hoắc Minh nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh cười nói: “Ngon lắm!”
Ôn Noãn không nói gì, chậm rãi uống sữa…
Hoắc Minh phát hiện ra cô lại mất tập trung.
Anh không nói gì, chỉ cầm áo khoác đi thẳng ra cửa, Ôn Noãn đi đến lấy sẵn đôi giày da ra giúp anh, sự chăm sóc ân cần này, nếu là đối với một người đàn ông khác thì chắc chắn sẽ khiến người đó vô cùng hài lòng.
Nhưng Hoắc Minh lại không nghĩ như vậy, cô càng dịu dàng thì lại càng chứng minh rằng cô đang xa cách anh.
Hiện tại Ôn Noãn đang coi anh là ông chủ của mình mà hầu hại
Hoắc Minh không rõ chuyện này là tốt hay không tốt, dù sao thì anh cũng không vui vẻ lắm.
Anh nhìn cô chăm chú, giọng điệu hơi lạnh nhạt.
“Hai ngày tới tôi sẽ phải đi công tác tới thành phố H, em không đi cùng tôi à2”
Ôn Noãn hơi bất ngờ.
Cô thực sự nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Tuần này Khương Sinh có hai tiết học, có lẽ tôi không thể sắp xếp đi cùng anh được.”
Hoắc Minh không ép buộc cô, mở cửa ra ngoài.
Ôn Noãn nhìn cánh cửa khép lại, thầm nghĩ trong lòng, như vậy có tính là chiến tranh lạnh không?
Thực ra mâu thuẫn giữa hai người họ không quá lớn, bọn họ cũng không cãi nhau, chỉ là sau khi nhìn thấy anh có cuộc hẹn với vị khách hàng xinh đẹp kia, Ôn Noãn không thể tiếp tục đối xử với anh như trước nữa.
Ít nhất, cô không thể làm chuyện thân mật với anh được.
Cô là người, không phải máy móc.
Hoắc Minh đi rồi, Ôn Noãn quét tước từ trong ra ngoài căn hộ một lần, dọn dẹp sạch sẽ.
Đến trưa, tiệm cầm đồ gọi điện cho cô.
Ôn Noãn vội vàng bắt máy: “Alo, có thông tin gì rồi sao?”
Quản lý ở bên kia đầu dây áy náy nói: “Cô Ôn, rất xin lỗiI Chiếc vòng cổ kia của cô đã bị một người đứng giữa thương lượng mua lại, người đó không để lại cách thức liên lạc, chúng tôi đã cố gắng làm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể tìm thấy người đó.”
Ôn Noãn hơi thất vọng.
Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng nói: “Nếu có tin tức gì, nhất định phải nói cho tôi biết! Tôi có thể trả giá gấp đôi để mua lại nó.”
Quản lý an ủi cô mấy câu.