Ôn Noãn khế cắn môi.
Anh thật không biết xấu hổi
Đồng thời cô cảm thấy xót xa, dù là cô hay Kiều An thì Hoắc Minh đều không xem ra gì.
Hoắc Minh thích cơ thể của cô.
Anh còn chưa chơi chán nên vẫn sẵn lòng dỗ dành cô.
Còn về Kiều An, trong lòng anh xem thường thậm chí là hận cô ta. Thế nhưng anh vẫn như gần như xa cho cô ta một chút hi vọng, giống như mèo vờn chuột!
Vừa nghĩ đến đây, lòng cô lặng như nước.
Cô hờ hững nói: “Trở về rồi nói!”
Hoắc Minh nhìn chăm chú bóng lưng của cô, một lát sau anh đi ra ngoài…
Kiều An đứng chờ trước cửa, khuôn mặt tái mét. Cô ta đã nhìn thấy.
Cô ta thấy Hoắc Minh dỗ dành Ôn Noãn, nhìn thấy anh quan tâm Ôn Noãn, lúc trước cô ta cho rằng tất cả những thứ đó chỉ thuộc về mình, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì cô ta mới biết được.
Người trong lòng Hoắc Minh đã thay đổi. Kiều An vẫn chưa bỏ cuộc. Cô ta khẽ nói: “Đến chỗ em uống rượu không?”
Hoắc Minh không nói đến hay không đến, mãi cho đến lồi trên xe thì anh mới nhẹ nhàng nói: “Kiều An, khoảng thời gian này em chạy theo tôi, tôi phải thừa nhận rằng đối với đàn ông mà nói thì khá kích thích đấy, nhưng chúng ta đều biết đây chỉ là chơi đùa thôi, chứ chẳng có nghĩa lý gì cả!”
Sắc mặt của Kiều An xanh mét.
Hoắc Minh cúi đầu châm điếu thuốc lá.
Anh từ từ nhả ra vòng khói rồi nhìn Kiều An.
“Chuyện của chúng ta đều đã là quá khứ rồi, tôi và em chẳng thể xảy ra chuyện gì nữa! Dù chúng ta đã chia tay nhưng vẫn còn mối giao tình với chú Kiều. Kiều An…đừng khiến mọi chuyện trở nên khó xử thêm.”
Môi Kiều An run rẩy.
“Vì Ôn Noãn sao? Anh yêu cô ta ư?”
Hoắc Minh không lên tiếng, anh không cần báo cáo cuộc sống riêng tư của mình cho Kiều An biết…
Im lặng một lúc lâu, Kiều An mới khẽ cười.
“Hoắc Minh, em chúc phúc cho anh.”
Ôn Noãn cho rằng đêm nay Hoắc Minh sẽ không về. Dù gì gặp lại người yêu cũ, hơn nữa đêm nay Kiều An đến tận
đây cũng vì điều này.
Không ngờ rằng trời vừa rạng sáng, Hoắc Minh đã trở lại.
Lúc này Ôn Noấn đã ngủ.
Anh cởi áo khoác, ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng cắn vào cổ của cô.
Tay của anh mò mẫm kiểm tra cơ thể cô. Ôn Noãn kêu lên một tiếng.
Giọng của Hoắc Minh khàn khàn: “Cơ thể em đã đỡ hơn chưa?”
Ôn Noãn năm tay anh không cho anh làm bậy.
“Còn hơi đau.”