Ông hừ nhẹ một tiếng: “Để xem con làm được gì! Còn không đi cầu hôn đi?”
Hoắc Minh bảo đang xem xét sinh lễ.
Hoắc Chấn Đông nghe vậy thì tức giận: “Con còn không biết xấu hổ mà nói vậy à? Con nghĩ con đang bàn chuyện hợp tác ư, đây là cưới vợ đấy! Để mẹ con lo đi! Cả đời cũng chỉ cưới vợ một lần, không móc hết gia sản ra thì sao mà tỏ lòng thành được chứ?”
Hoắc Chấn Đông đúng là biết nhìn xa trông rộng.
Trừ việc ông rất ngưỡng mộ và thích Ôn Noãn ra thì còn có một điểm nữa chính là bây giờ Ôn Noãn đã là con của nhà họ Lục rồi, sau khi kết thân với nhà họ Lục thì hai chân sẽ biến thành bốn chân, hai bên có thể đàm phán hợp tác rất nhiều.
Mối hôn sự này, ngoài tình cảm của con trẻ ra thì còn có lợi ích của hai bên nữa.
Ông đã nói rồi thì bà Hoắc cũng vui vẻ đi chuẩn bị.
Hoắc Minh cũng không luyến tiếc gì, anh và Ôn Noãn kết hôn rồi thì tất cả tài sản của anh đều thuộc về cô cả mà.
Anh ngồi uống trà, một lát lại không nhịn được mà quay qua bàn chuyện với mẹ mình, Hoắc Chấn Đông thấy vậy nhẹ nhàng thở dài: Cuối cùng cũng có dáng vẻ của một gia đình rồi.
Về phần hôn lễ thì Hoắc Chấn Đông cũng đồng ý sinh xong rồi mới làm.
Đã mang thai mà còn phải đám cưới, vừa vội vừa mệt, cháu ngoan bảo bối của ông sẽ phải chịu bao mệt nhọc chứ?
Không được… Phải sinh xong mới đám cưới!
Nhà họ Hoắc đến thành phố C cầu hôn.
Lục Khiêm khó xử nhưng cũng không làm khó làm dễ, hai bên đã quyết tâm trở thành thông gia nên Lục Khiêm cũng lưu tình!
Mặt Hoắc Chấn Đông thì cười nhưng trong lòng lại xấu hổ.
Người ta hay nói Lục Khiêm là con hổ già, hôm nay cuối cùng ông cũng hiểu được rồi!
Hoắc Chấn Đông hung hăng trừng mắt nhìn con trai. Da mặt Hoắc Minh đủ dày, vẻ ngoài đẹp trai và miệng lưỡi sắc bén đã khiến nhà họ Lục vui vẻ không thôi, sau đó lập tức đi tìm Ôn Noãn…
Còn Hoắc Chấn Đông và Lục Khiêm thì đã bàn xong chuyện hôn sự nên nói sang chuyện khác, về mối quan hệ giữa hai nhài
Khi hai bên đang say sưa nói chuyện thì quản gia đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ông chủ, có một người tên là Kiều Cảnh Niên tới thăm, ông ấy nói… ông ấy là bố ruột của cô chủ!”
Nghe vậy thì Lục Khiêm đặt chén trà trong tay xuống.
Ông ấy cười nói: “Chẳng phải em rể tôi đã được chôn dưới ba tấc đất rồi sao? Chẳng lẽ nghe nhà có chuyện vui nên đội mồ sống dậy à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện tamlinh247. Vào google gõ: Truyen tamlinh247 để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
.bdjplryg6::before{content:attr(nmugqepvco);}.jgudyikm7::before{content:attr(cibfvuklnd);}img{max-width: 100%;}