Sau khi Ôn Noãn xuất viện, cô bay tới Thụy Sĩ.
Cô ở đó với chị Lê một tuần, cuối cùng vẫn bị chị Lê gói ghém đưa về.
“Thành phố B lớn như thế, em đừng có chen ở đây với chị, chị ở chỗ này khá tốt! Ánh mặt trời, giai đẹp, ngay cả bác sĩ cũng ngon miệng nữa.” Chị Lê chớp mắt.
Ôn Noãn cười nhẹ: “Được, vậy em về đây!”
Chị Lê ngồi xe tiễn cô.
Trước khi đi, cô ấy kéo tay Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Em trưởng thành rồi! Không giống trước nữa!”
Ôn Noãn mới vừa về thành phố B.
Bạch Vi đã gọi điện thoại tới đòi quà, thuận tiện mời Ôn Noãn tham gia tiệc sinh nhật của Cảnh Sâm.
Ôn Noãn mới buông hành lý xuống.
Cô ngồi trên sô pha trong căn hộ nhỏ, cười: “Quà thì có vài cái nhưng tiệc sinh nhật tớ không đi đâu!”
Bạch Vi hạ giọng nói: “Cảnh Sâm không mời anh ta!”
Anh ta là ai, trong lòng Ôn Noãn biết rõ ràng, cô nghĩ ngợi rồi đồng ý.
Buổi tối thứ sáu, Ôn Noãn về nhà thay một bộ váy, gọi taxi đến câu lạc bộ kia.
Trong phòng bao đã vô cùng náo nhiệt.
Hầu hết là bạn của Cảnh Sâm, cũng có mấy người là bạn học của Bạch Vi mà Ôn Noãn quen.
Ôn Noãn tặng quà.
Là cặp đồng hồ đôi, hàng Thụy Sĩ rất quý giá.
Bạch Vi nhìn đỏ cả mắt, nhịn không được mà nói: “Cái này cực đắt, Ôn Noãn cậu chi mạnh tay với tớ quá đấy!”
Cô ấy gọi Cảnh Sâm tới. Thật ra trong lòng Cảnh Sâm rất bội phục Ôn Noãn.
Ôn Noãn đã bước một chân vào hào môn nhưng rồi hoàn toàn lui về.
Anh ta đã thấy được dáng vẻ Hoắc Minh đau khổ cầu xin cô quay lại, nếu anh ta mà là phụ nữ chắc chắn không chịu được, nhưng Ôn Noãn người ta chịu được đấy, chỉ vậy thôi anh ta cũng đã rất phục cô rồi.
Cảnh Sâm ôm eo Bạch Vị, lời nói tỏ vẻ lấy lòng: “Tôi không nói dối mà. Nói không mời là không mời, tôi cũng thấy anh ấy phiền!”
Ôn Noãn cười nhẹ: “Cảnh Sâm, anh mà không nhắc tới còn tốt hơn!”
Cảnh Sâm lại chọc ghẹo: “Hôm nay tôi mời không ít anh em, ai cũng như hoa như ngọc, Ôn Noãn nhìn trúng ai thì cứ việc mang đi!”
Bạch Vi nhéo eo anh ta: “Nói bậy gì đóỊ”
Cảnh Sâm nhận lỗi, đưa tay ra vô cùng chuyên nghiệp, sắp xếp Ôn Noãn đến bên cạnh Cảnh Từ.
Ôn Noãn không thể tưởng được sẽ gặp lại Cảnh Từ trong trường hợp như thế này.
Thế nhưng đều là người trưởng thành rồi, hiện tại né tránh cũng có vẻ không được phóng khoáng, Ôn Noãn hào phóng chào hỏi với Cảnh Từ: “Đã lâu không gặp, Cảnh Từ.”
Chuyện của Ôn Noãn và Hoắc Minh, mọi người trong cái giới nhỏ xíu này ở thành phố B đều biết.
Cảnh Từ thấy khuôn mặt nhỏ nhòn nhọn của Ôn Noãn, đáy lòng dâng lên chút cảm xúc phức tạp, anh ấy không quên được mười ngày ở bên Ôn Noãn, không quên được ngày bọn họ xem pháo hoa cùng nhau.
Cô quay lại cuộc sống độc thân, còn anh ấy đã sắp kết hôn.
Trò chuyện vài câu, giọng nói anh ấy hơi khàn: “Tháng sau anh sẽ kết hôn!”