Mình mới cập nhật thêm nội dung ở chương 158. Các bạn xem lại giúp mình nhé để nắm rõ mạch truyện
==================================================
Ôn Noãn cười ra nước mắt.
Đáng đời!
Ai bảo cô tin tưởng anh, ai bảo cô nhịn không được thích anh? Cô lại cho rằng người đàn ông như Hoắc Minh sế
động lòng với mình!
Ôn Noãn ngâm nửa giờ, toàn thân đều mềm nhữn không có sức lực.
Chuông cửa reo.
Ôn Noãn tưởng là phục vụ phòng, chống người ngồi dậy bọc áo tắm.
Nhưng cửa mở ra, bên ngoài là Hoắc Minh đang đứng.
Anh cũng không khá hơn cô chỗ nào, toàn thân đều ướt sũng.
Ôn Noãn chặn ở cửa.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, giọng nói càng khàn: “Ôn Noãn, để tôi vào.”
Ôn Noãn nghiêng người cho anh đi vào.
Bọn họ quả thật cần nói chuyện, tình hình bây giờ, có một số việc vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn.
Hoắc Minh cầm khăn lau mặt.
Lau xong, anh vươn tay về phía Ôn Noãn.
Động tác này tương đối dịu dàng, nhưng Ôn Noãn thờ ơ, cô hờ hững nói: “Có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi! Chuyện này… không cần thiết.”
Hoắc Minh biết cô tức giận.
Anh đã sống chung với cô đã được một khoảng thời gian, từ trước đến giờ biết tính cô nóng nảy, bình thường không ảnh hưởng lớn nên chỉ cần ầm ï một chút sẽ hết, nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nếu anh không giải thích không dỗ dành, có lẽ cô sẽ tức giận rất lâu.
Anh đi tới trước mặt cô, nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn gặp cô ta, là chú Kiều nhờ tôi qua xem, chú ấy nói tình trạng của Kiều An rất tệ.”
Ôn Noãn đờ đẫn nghe.
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: “Em tức giận
cũng đúng, Kiều An ném điện thoại di động của anh xuống nước, nên mới không gọi điện cho em.”
Ôn Noãn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hoắc Minh, bây giờ anh đang giải thích hay đang lừa quỷ?”
Hoắc Minh khẽ nhíu mày.
Một người đàn ông có thân phận như anh, sẽ không giải thích cho phụ nữ cái gì, chứ đừng nói chỉ là hạ mình năn nỉ.
Ôn Noãn lại cười.
“Thật sự không gọi điện được sao?”
“Chẳng qua là anh không đủ quan tâm thôi!”
“Hoắc Minh… Kiều An và anh trở mặt nhau, giữa hai người còn có giao tình của bậc cha chú, hai người còn có hồi ức thuở bé, Ôn Noãn tôi cái gì đều không có! Cũng đúng, tôi chỉ là người phụ nữ ngủ cùng anh mà thôi.”
Ôn Noãn nói xong hai mắt lập tức đỏ lên, nhưng cô nhất quyết không khóc.
Vì một người như vậy, không đáng!
“Không phải vậy!”
Hoắc Minh cau mày, anh muốn chạm vào cô.
Ôn Noãn không cho anh chạm vào, cô lùi về phía sau một bước đối diện với anh.
Giọng nói cô nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Anh nói đúng, tôi không phải! Hoắc Minh, anh đã gặp qua người phụ nữ nào đã lên giường lại còn muốn nấu cơm thắt cà vạt cho anh, giúp anh giặt quần áo, còn muốn quét dọn vệ sinh, mở nước cho anh tắm rửa chưa?”