Diêu Tử An vừa dứt lời.
Cả phòng đều rơi vào trạng thái im lặng.
Có người đẩy hắn: "Tử An, đừng nói nữa! Cậu đưa em gái về đi! Đàn ông tốt chúng ta không so đo với phụ nữ, đúng không nào?”
Diêu Tử An uống nhiều đến nỗi lưỡi bị líu lại.
Nhưng hết lần này đến lần khác hắn vẫn không tin điều đó: "Tôi chỉ chơi đùa với phụ nữ mà thôi, Bạch Vi cô ấy còn không dám lên tiếng, dựa vào cái gì mà một người ngoài như Ôn Noấn lại có thể can thiệp? Cô ấy ỷ vào thế lực của ai vậy?"
Mọi người xung quanh im lặng. Trong không khí yên tĩnh đó, Hoắc Minh khẽ cười. Anh lấy khăn giấy lau miệng, đứng lên: "Đi đây!"
Có người cố gắng giữ lại: "Luật sư Hoắc, đừng đi mà, Diêu Tử An uống nhiều nên mới mạo phạm anh, nếu không chúng ta phạt hắn ba ly rồi xem như không đề cập đến chuyện này được không?"
Hoắc Minh dè dặt cười.
Anh nhìn Diêu Tử An đã hơi tỉnh táo lại, hời hợt nói: "Vừa nấy cậu nói Ôn Noãn dựa vào thế lực của ai phải không, tôi nói cho cậu biết, đó là tôi, Hoắc Minh! Ôn Noãn là người của tôi, tôi còn không dám lớn tiếng với cô ấy thì cậu dựa vào ai mà dám khua tay múa chân?"
Diêu Tử An vừa nghe đã cảm thấy hoảng hốt.
Hoắc Minh cười lạnh: "Vốn dĩ tôi không muốn đến bữa tiệc này, nhưng chỉ vì Ôn Noãn và Bạch Vĩ chơi thân, tôi cho cậu thể diện thôi! Được rồi, nếu cậu không đi đón cô ấy, tôi sẽ đón Bạch Vi về nhà giúp cậu."
Hoắc Minh nói xong, thật sự rời đi.
Sau khi anh đi, trong phòng ăn im lặng rất lâu, có người vỗ vai Diêu Tử An : "Đi xin lỗi cậu Hoắc đi! Không phải tôi trách cậu, phụ nữ bên ngoài có nũng nịu đến đâu cũng chỉ là chơi cho vui, không thể coi là thật! Cô gái Đinh Tranh đó danh tiếng không tốt, đừng làm chuyện điên rồ, nếu không cậu sẽ bị mọi người trong giới chê cười.”
Diêu Tử An lau mặt.
Hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, do dự một chút hỏi: "Hoắc Minh đối với Ôn Noãn thì thế nào?”
Hẳn cũng chỉ là chơi cho vui thôi mà?
Bởi vì Hoắc Minh nổi tiếng là người cưồng công việc, là kiểu người không nghĩ tới chuyện kết hôn nên hắn mới không tin Ôn Noãn có thể giữ được Hoắc Minh.
Những người khác mỉm cười.
"Bất luận là Hoắc Minh và Ôn Noãn có thể thành đôi hay không, nhưng có thể thấy được anh ta rất để bụng! Bình thường cậu có thấy Hoắc Minh làm khó ai trước mặt mọi người bao giờ chưa? Có thấy cậu Hoắc cho phụ nữ thể diện đến vậy hay không?”
"Không có nha, cho nên chú em à, chúc mừng cậu nhé!"
Vừa dứt lời, Diêu Tử An đã muốn bỏ giày đuổi theo ra ngoài.
Cuối cùng, hắn đến KTV tìm thấy Ôn Noãn và Bạch Vi.
Còn Hoäc Minh… ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Diêu Tử An tức muốn chết!
Bị lừa!
Nhưng đến cũng đến, hắn cũng không thể mặc kệ vợ mình. Diêu Tử An đi qua vỗ nhẹ vai Bạch Vi: "Có chuyện gì không thể về nhà nói với anh à, sao phải làm mất mặt trước bạn bè như vậy?”
Bạch Vi đang rửa mặt.
Cô ấy nghe thấy giọng nói của chồng, cơ thể cứng đờ.
Diêu Tử An không được tự nhiên nói: "Chúng ta đã nói rồi, chỉ là đùa giỡn thôi! Vị trí vợ cả của em sẽ không bao giờ thay đổi."
Hai mắt Bạch Vi đỏ hoe, chậm rãi rửa mặt xong.
Cô ấy bình tĩnh nói: "Chuyện đó để nói sau, có bạn em ở đây, đừng làm mất mặt."
Ôn Noãn lo lắng cho cô ấy.
Bạch Vi cười khổ: "Ôn Noãn, đừng coi thường tớ, rảnh rỗi ra ngoài ăn với tớ nhé."
Ôn Noãn nghe xong, trong lòng khổ sở.
Cô muốn nói với Diêu Tử An hãy đối xử tốt với Bạch Vi, nhưng cô không thể nói nên lời.