Hoắc Minh kéo cô vào lòng, hôn cô: “Gọi lại lần nữa đi!” Ôn Noãn không chịu.
Cô dựa người vào vai anh, ngửi thấy mùi mồ hôi ẩm ướt trên người anh, nhẹ nhàng ôm anh.
Hoắc Minh lại muốn.
Ôn Noãn dùng ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt góc cạnh của anh, thì thầm: “Anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn, lát nữa phải uống hết canh nhé!”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: "Em đau lòng à?"
Ôn Noãn thực sự đau lòng.
Dáng vẻ dịu dàng và nhu thuận của cô khiến Hoắc Minh lại hứng cơn tình, thế là lại xoay người đè cô xuống muốn làm lại lần nữa.
Điện thoại anh reo lên, là tiếng nhạc chuông được thiết lập riêng cho Kiều Cảnh Niên.
Ôn Noãn rất chán ghét những cuộc điện thoại gọi đến của Kiều Cảnh Niên.
Quả nhiên, sau khi Hoắc Minh nói mấy câu, sắc mặt lập †ức trở nên u ám, đứng dậy định mặc quần áo.
Ôn Noãn ôm anh từ phía sau không cho anh đi. “Hoắc Minh, anh không thể bỏ mặc cô ta được sao?”
“Anh biết rõ cô ta cố ý, anh định để cô ta tiếp tục tổn thương anh như vậy đến bao giờ?”
“Hoắc Minh, trả ơn cũng phải có giới hạn chứ?” Cô cũng là phụ nữ… Cô không thể lần nào cũng hầm thuốc bổ cho anh như không có chuyện gì xảy ra, rồi nhìn anh vào bệnh viện truyền máu cho một kẻ điên!
Ôn Noãn nhìn những lỗ kim trên tay anh, cô sắp ngạt thở rồi!
Hoắc Minh im lặng hôn cô rất lâu.
Cả người cô đang run rẩy, anh an ủi cô, khi cô bình tĩnh lại một chút, anh nhẹ nhàng nói: “Anh đi rồi sẽ quay về."
“Không, anh không quay về được đâu.”
“Kiều An sẽ không cho anh và…”
Lần đầu tiên Ôn Noãn nghiêm túc nói chuyện với anh: “Hoắc Minh, Kiều An không phải là trách nhiệm của anh! Anh có thể giúp cô ta khởi kiện, nhưng sự dung túng của mọi người chỉ khiến cô ta càng thêm điên cuồng hơn mà thôi.”
Thực ra cô muốn nói, nếu cô ta thực sự bị điên thì nên đến bệnh viện tâm thần để điều trị.
Có lẽ Hoắc Minh đã hiểu ý cô.
Ánh mắt anh dao động không rõ, sâu thắm khó hiểu, những lời mà Ôn Noãn muốn nói đều nuốt ngược vào trong bụng.
Cuối cùng, anh vẫn mặc quần áo và rời đi.
Như thường lệ, Hoắc Minh không quay lại.
Thật ra đêm khuya vào mùa xuân khá lạnh, Ôn Noãn nằm đến ba giờ sáng không thể nằm tiếp được nữa, vốn định trở về nhà của mình, nhưng lại không nỡ hành hạ Tiểu Bạch.
Cô ngồi cả đêm trong phòng khách…
Trong nửa tháng tiếp theo, Kiều An gây náo loạn đến long trời lở đất.
Ôn Noãn hầu như không nhìn thấy Hoắc Minh.
Chỉ gặp nhau hai lần duy nhất, trông sắc mặt anh rất tệ, thậm chí anh vừa đặt người xuống gối đã ngủ say ngay.
Ôn Noãn không hỏi thêm câu nào nữa.
Cô luôn ở vào thế yếu trong mối quan hệ này, không có lối thoát, mối quan hệ của cô và anh mỏng manh đến mức…
Thương anh nhưng không có tư cách chính đáng!
Ôn Noãn có lúc nghĩ, có lẽ trong tiềm thức của cô, cô đã từ bỏ hy vọng, kiên trì đến hôm nay chỉ là chờ đợi kết quả mà thôi!