Bầu không khí có hơi ngại ngùng.
Ôn Noãn hiểu rõ Hoắc Minh, cô sợ anh mất hứng.
Không nghĩ tới anh không hề không thích, ngược lại bước đến bên cô, hết sức dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ôn Noãn lắc đầu. Cô nhìn vào mắt anh, chính là sự tin tưởng tuyệt đối.
Hoắc Minh mỉm cười, quay đầu nói chuyện với Hoắc Chấn Đông: “Bố, đây là Ôn Noãn!”
Anh lại nhẹ nhàng ôm lấy Ôn Noãn: “Chào bố đi eml” Hoắc Chấn Đông đã ngoài năm mươi, thân thể được chăm sóc rất kỹ lưỡng, nhìn vẻ bề ngoài thì Hoắc Minh được
thừa hưởng nhiều nét từ Hoắc Chấn Đông.
Ôn Noãn lễ phép lên tiếng chào bác trai.
Hoặc Chấn Đông từ từ bước xuống lầu.
Lúc này bà Hoắc vừa bước đến, thấy chồng không lên tiếng liền đẩy ông: “Con bé đang gọi ông kìa, bày đặt ra vẻ gì chứt”
Ánh mắt Hoắc Chấn Đông sâu xa.
Ở sinh nhật Minh Châu, ông biết thằng nhóc Hoắc Minh này có dẫn theo một người con gái về!
Nhưng nó không giới thiệu cho ông biết, ông cũng không để trong lòng.
Không ngờ, còn có thể tu thành chính quả!
Hoắc Chấn Đông dùng ánh mắt sắc bén quan sát Ôn Noãn từ trên xuống dưới.
Vẻ ngoài rất ưa nhìn, nhìn cũng đoan trang.
Nghe nói sự nghiệp rất thành công!
Hoắc Chấn Đông thật sự rất thích kiểu con gái này, nhưng từ nãy đến giờ ông vẫn không biểu hiện gì, chỉ nhẹ gật đầu nói với vợ: “Lần đầu tiên đến nhà chúng ta lại là năm mới, bao lì xì đâu rồi bà?”
Bà Hoắc chuẩn bị một bao lì xì lớn màu đỏ.
Ngoại trừ một xấp tiền dày, còn có một con mèo nhỏ bằng vàng, rất nặng.
Ôn Noãn cảm thấy kì lạ.
Bà Hoắc trìu mến nói: “Tuổi con là tuổi Mèo, năm nay lại là năm Mèo, tặng con mèo nhỏ mạ vàng cho may mắn.”
Ôn Noãn mỉm cười nói cảm ơn bà.
Hoắc Minh liếc nhìn cô, mặt cười như không cười, Ôn Noãn hơi ảo não nhưng cảm thấy có chút hạnh phúc.
Hoắc Minh Châu đang chơi với chó cũng chạy vào. Trong phòng khách, chỉ riêng Cố Trường Khanh không vui, hắn biết Hoắc Minh và Ôn Noãn xem như đã xác định mối quan hệ.
Lúc ăn cơm, tâm trạng của Hoắc Chấn Đông vui, uống gần nửa chai rượu đế.
Bà Hoắc không đến ngăn cản ông.
Lúc đầu Ôn Noãn có hơi mất tự nhiên, nhưng hiếm khi Hoắc Minh ân cần chăm sóc như thế.
“Ôn Noãn, món này là canh tẩm bổ.”
“Đây chính là món em thích ăn.”
Ôn Noãn vốn dĩ đang rất xúc động, nhưng vừa ngước mắt lên thì thấy ánh mắt của Cố Trường Khanh hiện lên sự hung dữ và nham hiểm, cô liền đoán ra được ý định xấu xa của Hoắc Minh.
Anh chính làm vậy chính là muốn để Cố Trường Khanh xeml
Ôn Noãn vừa tức giận vừa khó chịu, còn không có biện pháp nào để xử lý anh.
Phía dưới bàn ăn, một bàn tay Hoắc Minh đặt trên đùi cô, cực kì tự nhiên vuốt ve nhẹ nhàng.