Mà từ chối cũng chẳng được!
Trái tim vừa mới mềm mại của Ôn Noãn lập tức trở nên cứng rắn hơn.
“Tôi bắt xe về, rất tiện.” Nói rồi Ôn Noãn mở cửa ra ngoài.
Bên ngoài trời mưa rất lớn, vừa ướt vừa lạnh…
Ôn Noãn khẽ ôm lấy chính mình, giơ tay bắt một chiếc †axi, vừa ngồi vào xe thì đôi mắt ửng đỏ cuối cùng cũng rơi nước mắt.
Dù cô có kiên cường thế nào thì cũng không chịu nổi quan hệ như bây giờ với Hoắc Minh.
Cô đã từng thích anh đến vậy.
Cô đã từng ngóng trông một mối tình đến thế.
Hoäắc Minh không định qua đêm ở khách sạn.
Anh chậm rãi mặc quần áo, nhưng khi kéo khóa quần, anh chợt phát hiện một bông tai ngọc trai nhỏ ở cuối giường.
Anh vẫn nhớ cảnh tượng lúc nấy.
Ôn Noãn bị anh đè xuống cuối giường, mái tóc dài màu trà tán loạn trên khăn trải giường trắng tuyết, đẹp đến mức nghẹt thở.
Hoắc Minh đưa mắt nhìn một lúc.
Anh nhặt bông tai kia lên, bỏ vào túi áo…
Trả phòng rồi lên xe, anh còn chưa biết nên đi đâu thì bà Hoäc gọi đến.
“Minh, thím Chu mới làm một mẻ chè quế hoa, con dẫn Ôn Noãn qua ăn đi."
Hoắc Minh giơ tay khẽ vuốt tay lái, đối phó với mẹ mình.
“Muộn rồi, Ôn Noãn chắc đang ngủ.”
Bà Hoắc nhạy bén, lập tức hỏi: “Con với Ôn Noãn không ngủ chung à?”
Hoắc Minh hiếu thắng như vậy, sao có thể nói mình khiến cô chạy mất, chỉ có thể miễn cưỡng đáp: “Không phải! Cô ấy… Cô ấy mệt quá, chắc không dậy nổi.”
Bà Hoắc đỏ mặt.
Bà nhẹ giọng trách mắng con trai: “Con cũng nên tiết chế lại, còn muốn có con nữa không? Còn trẻ mà chơi bời nhiều quá thì sau này cơ thể sẽ có vấn đề, có muốn sinh con cũng không sinh được. Đến lúc đó con đừng có đổ lỗi lên đầu của con bé.”
Bà dừng lại một lúc.
“Mẹ nói chứ, còn trẻ thì tranh thủ sinh con đi.”
“Có con rồi thì sẽ cảm thấy trân quý gia đình.”
Hoắc Minh khẽ thở dài: “Mẹ, con về ăn khuya đây.” Lúc này bà Hoắc mới tha cho anh. Hoắc Minh lái xe trở về nhà họ Hoắc.
Nhà họ Hoắc đèn đuốc sáng trưng, trong sảnh chính rất náo nhiệt, rõ ràng đang có khách.
Đến khi anh bước vào thì mới phát hiện đó là Cố Trường Khanh đang ôm lấy em gái anh.
Hoắc Minh Châu bị chọc ghẹo đến đỏ mặt.
Cố Trường Khanh thấy Hoắc Minh về thì khẽ buông vị hôn thê ra, giở giọng khiêu khích: “Mùi trên người anh cả giống mùi sữa tắm ở khách sạn quá.”
Hoắc Minh Châu đẩy đẩy anh ta.
“Sao anh ấy lại đến khách sạn được? Anh ấy giữ mình trong sạch lắm đấy.”
Cố Trường Khanh bật cười: “Đúng không đấy?”
Vậy mà Hoäc Minh lại chẳng phủ nhận. Anh ngồi xuống đối diện bọn họ, thờ ơ nói: “Anh mới từ khách sạn về…”
Hoắc Minh Châu trợn tròn mắt.
Anh đến khách sạn thật ư?
Bên cạnh anh có người phụ nữ khác?
Hoắc Minh móc ra một cái bông tai ngọc trai nhỏ từ túi áo, nói: “Chơi dữ quá, đến nổi Ôn Noãn làm rớt một cái bông tai ngọc trai nhỏ trên giường cũng không biết…”
Nói rồi anh nhẹ nhàng đảo mắt nhìn sang Cố Trường Khanh.
Nụ cười nhạt trên mặt Cố Trường Khanh lập tức biến mất…