Ôn Noãn không dám nhìn.
Cô ngại ngùng quay mặt đi, cắn môi nói: “Anh để chìa khóa lại đi.”
Hoắc Minh cười: “Tôi trả tiền làm chìa khóa, vì sao lại phải cho em?”
Ôn Noãn rất tức giận, anh không biết xấu hổ chút nào.
Hoắc Minh kéo khóa quần.
Anh đi tới, thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp khi tức giận đỏ mặt của cô, anh nhìn cả đời cũng không chán.
“Ôn Noãn, chúng ta thử lại đi, được không?”
“Tôi không biết chúng ta có thể đi đến cuối cùng hay
không, nhưng Cảnh Từ nguyện ý cho em, tôi cũng nguyện ý…
Chúng ta thử lại, đi từ tình cảm tới hôn nhân.”
Anh nói xong, chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt sâu hun hút.
Thật ra Ôn Noãn vẫn có chút động lòng. Dù sao cô vẫn thích anh, chỉ là… trái tim đã bị tổn thương một lần, miệng vết thương đâu phải nói lành là lành?
Sau một lúc lâu, cô nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, chúng †a vẫn nên kết thúc thôi!”
Hoắc Minh nhíu mày.
Anh đang định nói thêm thì di động vang lên, là điện thoại do Kiều Cảnh Niên gọi tới.
Ôn Noãn không muốn tiếp tục nói chuyện với anh, thuận thế nói: “Anh nghe điện thoại đi!”
Nói xong cô đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Hoäắc Minh không bắt được cô, đành ngồi ở mép giường tiếp nghe điện thoại.
Đầu bên kia, Kiều Cảnh Niên đang ở nước Anh, giọng nói rất sốt ruột: “Minh, Kiều An mất máu quá nhiều, cần phải có máu hiếm bổ sung, bệnh viện bên nước Anh đang trong đợt thiếu nhóm máu hiếm, trong chốc lát chưa thể có ngay!
Minh… Nếu không vì bất đắc dĩ chú cũng sẽ không nhờ cháu hỗ trợ, cháu có thể đến nước Anh một chuyến hay không?”
..Hoäc Minh vô thức nhìn Ôn Noấn.
Ôn Noãn đang rửa mặt, hiển nhiên cũng nghe thấy.
Cô hơi dừng tay rồi tiếp tục đánh răng, chỉ là lực tay hơi mạnh.
Đánh răng xong, cô đi làm bữa sáng.
Ha ha, cô vừa nghe được gì thế này!
Hoắc Minh và Kiều An chẳng những là mối tình đầu của nhau, đã vậy còn có chung nhóm máu hiếm nữa, quý giá hi hữu biết bao, xứng đôi thế nào…
Chút tình cảm trong lòng Ôn Noãn bị đánh vỡ tan tành.
Cô quyết định phân rõ giới hạn với anh.
Chờ anh suy nghĩ cẩn thận, cũng sẽ đi tìm con gấu trúc quý hiếm khác thôi.
Hoắc Minh nhìn cô vào bếp.
Anh nhận ra cô không vui, cũng nhìn ra cô vẫn còn tình cảm với anh…
Kiều Cảnh Niên chờ rất lâu không được đáp lại, không khỏi vội vàng.
“Minh… Minh… Cháu không thể đi được sao? Chú mong cháu nể tình năm đó…”
Giọng nói của Hoắc Minh lạnh lùng.
“Cháu biết chú Kiều đã cứu mạng Minh Châu! Gần đây cháu hơi bận, thật sự không thể tới nước Anh, thế này nhé… cháu tới bệnh viện rút máu sau đó dùng chuyên cơ vận chuyển tới đó.”
Kiều Cảnh Niên vừa thất vọng lại vừa vui vẻ.
Thất vọng là bởi tình trạng của Kiều An không tốt, nếu Minh tới chẳng những được an ủi tâm lý, lại có thể rút máu bất kỳ lúc nào, tiện hơn nhiều so với việc ở trong nước…
Hoắc Minh trả lời xong rồi cúp điện thoại.
Anh nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.
Dưới ánh nắng sớm, góc nghiêng của Ôn Noãn vô cùng dịu dàng, cô đang làm bữa sáng.
Hoắc Minh ôm cô từ sau lưng: “Tức giận à?”