Đến rạng sáng, Hoắc Minh mới trở về nhà.
Anh lái xe về đến nhà, nhìn thấy một chiếc xe BMW màu trăng dừng trên đường lớn.
Nhiều người khắp bốn phía vây quanh xe chụp hình, vốn dĩ không phải là chuyện kỳ lạ gì, nhưng khi Hoắc Minh nhìn thấy biển số xe, tim anh bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Đó là xe của Ôn Noãn…
Anh dừng xe lại, bước nhanh ra đường lớn.
Chiếc xe BMW màu trắng dừng trên đường.
Mui xe phía trên được mở ra, mưa cứ xối như vậy suốt một đêm.
Mở cửa xe bên ghế lái ra, bên trong có một chiếc ví da nữ, đã bị mưa xối thấm ướt đẫm, dán chặt trên ghế xe.
Đám người nhốn nháo… [Là xe của ai vậy, cứ ném trên đường như thết ] [Hay có thể là chủ xe đã nghĩ quẩn đi tự tử hay không?]
[Xe hư người mất, thật thảm thương! ]
Hoắc Minh đứng ngây ra, nhất thời quên cả thở.
Anh cứng ngắc lấy điện thoại ra, thấy máy vậy mà đã tắt nguồn!
Anh nhoài người vào lấy ví da của Ôn Noãn ra, đóng cửa xe lại, người từ bốn phía liền la lên: “Sao anh có thể lấy đồ của người khác?”
Giọng Hoắc Minh khó chịu: “Xe của bạn gái tôi!”
Ngay tức khắc ánh mắt người đứng vây quanh nhìn anh như nhìn một kẻ bạc tình.
Hoắc Minh nhanh chân quay trở lại xe của mình, sạc chiếc điện thoại di động, đợi đến khi máy lên nguồn anh liền gọi điện cho Ôn Noãn.
Chuông cuộc gọi reo khoảng chừng 20 giây thì cô mới nghe máy.
Giọng Ôn Noãn rất mệt mỏi: “Hoắc Minh, chuyện của chúng ta để sau này hãy nói!"
Cô nói xong, liền cúp máy.
Hoắc Minh nhíu mày, đoán rằng cô vẫn còn đang tức giận.
Tính tình người phụ nữ này có hơi nóng nảy, anh vẫn cứ bằng lòng nuông chiều cô, anh nghĩ anh về tắm rửa trước, buổi tối sẽ đến nhà tìm cô rồi bù đắp cho cô một Lễ Tình Nhân thật tuyệt vời.
Ôn Noãn rất tốt, anh không muốn chia tay với cô.
Hoắc Minh lại gọi một cuộc điện thoại, dặn dò thư ký Trương sắp xếp kéo xe đi, lúc này mới lái xe về nhà.
Dĩ nhiên Ôn Noãn sẽ không ở nhà. Phòng ngủ hơi bừa bộn, một vài vali nhỏ bày ra giống như đang thu dọn hành lý, nhưng không biết tại sao lại không mang chúng đi.
Hoắc Minh lặng lẽ nhìn quanh một lát, liền cầm quần áo đi tắm.
Tắm vội xong anh mới năm nghỉ, Hoắc Minh Châu gọi điện tới.
Hoắc Minh vô cùng mệt mỏi, giọng không khỏe: “Minh Châu em có việc gì?”
Giọng Hoắc Minh Châu khóc lóc: “Anh, bố của chị Ôn Noãn qua đời, anh có biết hay không?”
Đôi mắt của Hoắc Minh vốn đã hơi lim dim.
Nghe thấy tin này, anh từ từ mở mắt ra, trong con ngươi đen nhánh đã hoàn toàn mất đi sự mệt mỏi!
Cuối cùng anh cũng biết tại sao Ôn Noãn đang dọn hành lý nửa chừng lại không mang đi, tại sao xe của cô lại bị hư giữa đường, tại sao cô không có thời gian nổi giận với anh…