Kiều Cảnh Niên do dự: “Ôn Noãn, có phải cậu ta không thích hợp ở đây?”
Ôn Noãn cười lạnh.
“Thưa ông Kiều, chân tôi không thể lái xe được nữa, thuê một người tài xế ông cũng có ý kiến sao?”
“Còn nữa, dù cho tôi có phức tạp hay đơn thuần cũng không thể với tới nhà họ Kiều các người, các người về đi!” Chu Mộ Ngôn đứng lắc lư bên cạnh người cô: “Đúng vậy đúng vậy, đừng cản trở cả nhà chúng tôi ăn cơm!”
Ôn Noãn liếc cậu ta: Ai là người nhà với cậu?
Tuy nhiên, sói nhỏ này khá hung dữ, để cậu ta ở chỗ dì Nguyễn trông nhà giữ cửa khá tốt, nếu người nhà họ Kiều lại đến quấy rầy cũng có người bảo vệ.
Nghĩ đến đây, Ôn Noãn nhìn cậu ta thuận mắt hơn nhiều!
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên tái nhợt.
Chân của Ôn Noãn không thể lái xe được nữa, chẳng phải cô sẽ không thể trở thành nghệ sĩ dương cầm sao?
Ông ấy bước tới, chân thành nói: “Ôn Noãn, hãy cùng bố ra nước ngoài, bố sẽ tìm bác sĩ nhất để chữa trị cho con… Trên người con mang gen di truyền tốt nhất của bố, chỉ cần chân con khỏi, sau này nhất định sẽ tỏa sáng.”
Ôn Noãn cười lạnh.
Chu Mộ Ngôn hừ nói: “Thì ra là muốn tìm người thừa kết”
Kiều Cảnh Niên muốn giải thích, lại bị Chu Mộ Ngôn lên tiếng đuổi người: “Đi đi, không có phần cơm cho các người đâu, thật tình, một lúc tới tận ba người, dù nghèo cũng không thể nghèo đến vậy được!”
Một nhà Kiều Cảnh Niên giận đến xanh mặt.
Bà Kiều là người trong thành phố H, sau khi bước ra ngoài, bà ta nghiến rắng nghiến lợi nói: “Thằng nhãi ranh đó ở đâu ra vậy!”
Kiều Cảnh Niên có chút trầm ngâm.
Ông ấy nhớ lại vừa rồi Ôn Noãn nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ lạnh lùng, không có một tia ấm áp.
Bà Kiều nhận ra tâm tư của ông ấy, vuốt tay ông ấy an ủi: “Chúng ta vẫn còn có Kiều An, Cảnh Niên, Kiều An mới là con chúng ta! Con ruột không bằng con mình tự nuôi nấng, dù thế nào thì Ôn Noãn cũng không phải do chúng ta nuôi nấng, cho nên có xa cách là chuyện bình thường.”
Kiều Cảnh Niên nghĩ tới Kiều An, bỗng mềm lòng.
Hiện giờ mong muốn duy nhất của ông ấy là Kiều An có thể tìm được tấm chồng tốt sau khi ly hôn, nếu có thể… thì cả nhà đều đoàn tụ đông đủ rồi!
Ôn Noãn không hề nói một câu nào sau khi họ rời đi.
Dì Nguyễn chủ động nói: “Sau này đừng cho bọn họ vào!”
Bà ấy thực sự đau lòng cho Ôn Noãn, luôn nghĩ nếu có được tình yêu thương của bố ruột sẽ tốt hơn, nhưng bà ấy không hề bị mù, nhà họ Kiều không yêu thương gì Ôn Noãn, dù sao nếu so với thứ đê tiện điên khùng đó thì hoàn toàn không sánh được.
Ôn Noãn võ tay dì Nguyễn: “Mẹ, con không sao đâu
Chu Mộ Ngôn ngồi xuống ăn cơm.
Cậu ta siêng năng gắp thức ăn cho dì Nguyễn, ấm áp nói: “Đúng thế, dì đừng tức giận, từ nay về sau con sẽ ở bên cạnh dì, đảm bảo mỗi ngày dì đều tươi tắn và rạng rỡ!”
Dì Nguyễn bật cười…
Trong lòng Ôn Noãn không yên tâm lắm nên đã ở lại ngủ một đêm. Sói nhỏ dỗ dì Nguyễn khiến bà ấy rất vui vẻ.
Ôn Noãn khá hài lòng, sáng sớm dậy chuẩn bị đi làm, nhưng vừa xuống lầu, đã thấy Chu Mộ Ngôn đang đứng dựa người vào chiếc BMW màu rượu vang, lười biếng chào. hỏi: “Chào buổi sáng, Tổng Giám đốc Ôn!”
Ôn Noãn ho nhẹ: “Cậu ở lại với mẹ tôi đi.”
Chu Mộ Ngôn vừa uống trà vừa nói: “Nhưng dì bảo tôi ở bên cạnh Tổng Giám đốc Ôn cả ngày, phải làm sao, nên nghe ai đây?”
Ôn Noãn không chần chừ nữa.