Bà Hoắc đóng cửa lại.
Ôn Noãn vẫn bị Hoắc Minh áp chế dưới thân.
Cô không hài lòng đẩy anh: "Anh cố ý!"
"Đúng vậy! Em có muốn trừng phạt tôi không?"
Giọng nói của Hoắc Minh tràn ngập quyến rũ.
Ôn Noãn nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai trước mắt, cảm xúc lại đến.
Nhưng cô cũng phải chú ý đến bà Hoắc, nhẹ nhàng nói: "Anh ngồi dậy đi, mẹ anh đang ở bên ngoài."
Đôi mắt đen của Hoắc Minh chớp chớp nhìn cô, không cử động cũng không lên tiếng.
"Hoắc Minh…"
Hoắc Minh cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô một cái, sau đó đưa tay lấy túi đựng tài liệu qua.
Ôn Noãn ngồi dậy.
"Đây là…”
Hoắc Minh cũng đứng dậy, trên môi nở nụ cười: "Mở ra xem đi."
Ôn Noãn nghi hoặc mở ra.
Bên trong là "hợp đồng sử dụng nhà", một tòa nhà văn phòng rộng bốn trăm mét vuông ở vị trí đắc địa, giá thuê hàng năm hai trăm nghìn, kèm theo một vài bức ảnh và một chiếc chìa khóa.
Ôn Noãn sửng sốt.
Cô giương mắt nhìn anh: "Đây là tòa nhà văn phòng của anh? Cho tôi thuê sao?"
Cô cũng hiểu về giá cả thị trường, nằm trên một khu vực đắc địa như vậy, với diện tích như vậy, đừng nói là hai trắm nghìn, thậm chí hai triệu cũng không thể thuê được.
Hoắc Minh: 'À, ừ”
Anh quấn quanh chiếc khăn mặt trong tay lên cổ mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng kéo một cái, Ôn Noãn buộc phải nâng mặt lên, khuôn mặt cô chạm vào trán anh, thân mật đến mức không thể tách rời, chỉ cần cử động thì có thể hôn nhau ngay lập tức.
Ôn Noãn nhìn chằm chằm vào anh.
Ở khoảnh khắc này, cô cảm nhận được sự tận tâm và tôn trọng của anh.
Phụ nữ thường mềm lòng.
Anh tiến một bước, cô cũng sẵn lòng tiến một bước.
Ôn Noãn đỏ mặt, tiến lên phía trước nhẹ nhàng hôn anh.
Hoắc Minh không nhắm mắt, anh cụp mắt xuống nhìn Ôn Noãn hôn anh như thế nào, kỹ thuật hôn của cô cũng không thông thạo lắm, nhưng anh cảm thấy rất đặc biệt..
Sau nụ hôn đó.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy eo nhỏ của cô, thì thầm: "Giận hả?"
Ôn Noãn không nói gì, nhưng trong mắt lại càng thêm ôn nhu.
Rất hấp dẫn, khiến người ta muốn làm gì đó với cô…
Hoắc Minh kiêng dè mẹ, không dám làm ẩu, chỉ khàn giọng nói: "Đừng làm loạn nữa, chúng ta vẫn như trước, được không?"
Bậc thang đã dựng đến đây rồi, nếu Ôn Noãn không xuống nữa thì cũng hơi quá.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiền thuê hai trăm quá ít, năm trăm nhé."
Hoắc Minh không đôi co với cô, hôn cô một cái rồi đi tắm. Lúc mở cửa phòng tắm, anh quay lại nhìn Ôn Noãn: "Về phần mẹ tôi…"
Ôn Noãn trìu mến nói: "Miễn sao cô vui là được! Bảo tôi gọi mẹ cũng được, gọi ba cũng ok."
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó mỉm cười: "Cô giáo Ôn, em thật xấu xa."
Anh đi tắm, tâm trạng cũng tốt lên.
Lúc anh đi ra, Ôn Noãấn đang sửa soạn bữa sáng cho mẹ mình.
Dưới ánh ban mai, khuôn mặt cô trông thật dịu dàng đáng yêu, Hoắc Minh nhận ra mẹ mình rất thích Ôn Noãn, vì vậy anh càng nguyện ý nhường nhịn cô hơn.
Bữa sáng mọi người đều vui vẻ.
Trong lúc bà Hoắc nói chuyện, vô tình đề cập đến một người bạn mới có thêm đứa cháu gái nhỏ, rất đáng yêu… Sau khi nói xong, bà hỏi Ôn Noãn: "Noãn Noãn, cháu có thích trẻ con không?”
Ôn Noãn đang uống sữa thì bị sặc, sữa dính vào chóp mũi.
Hoắc Minh lấy khăn giấy lau giúp cô.