Ôn Noãn tức giận đến run người.
Cô phẫn nộ nhưng bất lực: “Hoắc Minh, anh buộc tôi phải không còn bạn bè, người thân bên cạnh thì anh mới vui vẻ, phải không?”
Hoắc Minh cười lạnh.
"Khương Duệ thì tính là loại bạn nào của em, hả?”
"Suy nghĩ của cậu ta đối với em đã rõ như ban ngày, đến cả người qua đường còn biết!"
Ôn Noãn biết Hoắc Minh không phải nói đùa, muốn đạt được thứ gì đó, anh sẽ sẵn sàng nỗ lực, nếu anh nói muốn đối phó Khương Duệ thì chắc chắn là sự thật.
Ôn Noãn không dám mạo hiểm.
Khương Duệ là bạn của cô, đã giúp đỡ cô rất nhiều lần, cô thà xa lánh người bạn này còn hơn làm hại cậu ta.
Nhưng trong lòng cô lại hận!
Rõ ràng cô không làm gì sai, chỉ là vô tình thích một người, hóa ra thích đã trở thành một cái tội, nếu đã như vậy, cô thà rằng chưa bao giờ yêu Hoắc Minh!
Ôn Noãn cụp mắt xuống, cười.
Cô khẽ khàng nói: “Anh không yêu tôi, anh chỉ nhìn món đồ chơi yêu quý của mình bị lấy đi nên thẹn quá hóa giận mà thôi! Hoắc Minh… Tình yêu không phải là chiếm hữu, mà là thành toàn!”
Hoắc Minh vô cảm: "Giống Khương Duệ hay sao?… Muốn mà không lấy được thì sao gọi là thích?"
Ít nhất Hoắc Minh anh sẽ không như vậy.
Anh đã muốn cái gì thì chắc chắn phải có được!
Ôn Noãn không nói gì.
Hoắc Minh tiến lên một bước, đưa tay chạm vào mặt cô, Ôn Noãn quay mặt đi.
“Bây giờ đến cả chạm em cũng không cho anh chạm nữa hay sao?”
Hoäc Minh buông tay, đứng trước gương vuốt phẳng áo sơ mi, ánh mắt anh trong gương bắt gặp ánh mắt của cô.
Cửa thang máy mở ra.
Khương Duệ đứng bên ngoài, dịu dàng nhìn Ôn Noãn: “Tôi đưa cậu vềt”
Thân thể Ôn Noãn hơi cương. Cô nghĩ tới lời cảnh báo của Hoắc Minh.
Khương Duệ lại nhẹ nhàng ôm vai cô, nhỏ giọng nói: "Sắp khóc rồi! Về đi!"
Ôn Noãn ngơ ngác.
Cô liếc nhìn Khương Duệ rồi ngoan ngoãn lên xe cùng cậu ta.
Hừng đông, tiền sảnh khách sạn.
Hoắc Minh đứng dưới ánh đèn mờ nhìn Ôn Noãn lên xe Khương Duệ, cười nhạt.
Ôn Noãn, em không cho anh bước tới!
Vậy thì… anh chỉ còn cách đợi em tự cất bước về phía anh!
Ôn Noãn có lời muốn nói với Khương Duệ, Khương Duệ cũng nhận thấy.
Cậu ta châm một điếu thuốc khi dừng đèn đỏ, rít một hơi: “Cậu muốn nói gì?”
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn cậu ta, nhẹ giọng nói: “Khương Duệ, chúng ta đừng qua lại với nhau nữa!”
"Bởi vì Hoắc Minh?" Ôn Noãn không phủ nhận.
Cô và Khương Duệ còn chưa đến mức đó, cô không muốn vì cô mà cậu ta lại lún sâu vào, lẽ ra cậu ta phải có một cuộc sống tốt đẹp, nếu vì cô thì không đáng.
Khương Duệ chậm rãi hút thuốc.
Khi đèn xanh bật lên, cậu ta nhẹ nhàng nhấn ga, mãi đến khi đưa Ôn Noãn về đến tận nhà.
Cậu ta dựa lưng vào ghế, nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, anh đã thích em từ lâu rồi! Anh đã bỏ cuộc một lần, chắc là vào lúc cãi nhau với Cố Trường Khanh trong nhà hàng ,vì anh thấy Hoắc Minh cũng thích em. Anh từ bỏ vì anh không bằng anh ấy, hơn nữa nhà họ Khương cũng không bằng nhà họ Hoắc! Nhưng lần này… Anh không muốn bỏ cuộc!"