Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô đã thực sự nghĩ tới, một năm sau khi sự nghiệp đã ổn định, cô có thể ra nước ngoài!

Bầu bạn với chị Lê.

Hoặc là dẫn mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới.

Không có tình yêu, con người có thể sống rất tốt mài!

Ôn Noãn tính về sớm, nhưng Bạch Vi lại khóc lóc không ngừng. Cô ngước mắt lên định nói gì đó, nhưng ánh mắt nhìn

thẳng phía trước.

Hoắc Minh đang đứng ở phía sau Ôn Noãn, vẻ mặt thản nhiên, không biết đã nghe được bao lâu.

Bạch Vi mở to mắt, nhỏ giọng nói: 'Hoắc Minh đến kìa!" Ôn Noãn ngẩn ra.

Cô chậm rãi xoay người, thấy anh đang đứng dưới chùm đèn pha lê, cả người toát ra phong thái tao nhã.

Bầu không khí quái dị…

Cuối cùng vẫn là Hoắc Mình nhỏ giọng mở miệng, cho Ôn Noãn thể diện cũng cho chính mình thể diện: "Ôn Noãn không thể lái xe, tôi đến đón cô ấy về!"

Bạch Vi hơi động.

Cảnh Sâm biết tính tình của cô, thấp giọng nói: "Để bọn họ tự giải quyết!"

Cơ thể Bạch Vi cứng đờ rất lâu, mới từ từ thả lỏng. Ôn Noãn cười nhẹ với bọn họ: "Tân hôn vui vẻ!" Cô theo Hoắc Minh rời khỏi tiệc cưới.

Trong thang máy, không ai lên tiếng, trên đường chở cô về, hai người cũng không nói với nhau chữ nào.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở dưới lầu căn hộ của Ôn Noấn.

Ôn Noãn cảm thấy cổ hơi mỏi, hơi xoay cổ qua lại, sau đó nghiêng người nói: "Tôi xuống xe đây!"

Cạch một tiếng. Anh khóa cửa xe lại.

Tay nắm cửa xe của Ôn Noãn buông ra, từ từ thả xuống, cô dựa lưng vào ghế, trầm giọng nói: "Hoắc Minh…"

Hoắc Minh nghiêng người nhìn cô chằm chằm.

Ôn Noãn luôn xinh đẹp rạng ngời, là kiểu rất hợp gu thẩm mỹ của anh.

Khuôn mặt trắng nõn, đường nét tinh xảo, mái tóc dài màu trà cũng rất mềm mượt.

Anh rất muốn có được người này, không chỉ muốn ngủ với cô mà muốn có được toàn bộ thể xác và tinh thần của cô cả đời.

Vậy mà Ôn Noãn lại nói, cô không muốn kết hôn!

Hoắc Minh chưa từng nếm trải qua đau đớn như vậy, trong lòng cực kỳ chua xót, nhưng lại không thể biểu hiện ra bên ngoài, nói thêm một câu cũng chính là tự làm mình xấu hổi

Anh nhìn chằm chằm cô, yết hầu không khỏi trượt lên xuống.Anh mở ngăn đựng đồ lấy ra một bao thuốc lá chưa mở,

thuần thục mở ra châm một điếu.

Khi sương khói tràn ngập trong lồng ngực, loại đau đớn này thế mà có thể giảm bớt cơn đau trong lòng.

Hoắc Minh hơi nghiện rồi!

Anh hút thuốc trong xe nhưng lại không mở cửa sổ, rất nhanh trong xe đã ngạt khói.

Ôn Noãn không nhịn được mà lên tiếng: "Hoắc Minh!"

Cô bị anh hôn!

Hai người đã từng hôn nhau rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào kịch liệt như bây giờ, Hoắc Minh như thể đang gặp ác mộng, muốn cắn nuốt toàn bộ cơ thể cô.

Ôn Noãn vừa khó nuốt vừa khó thở.

Khắp nơi đều là hơi thở của Hoắc Minh!

Cô ngộp đến mức tưởng chừng như mình sắp chết…

Hoắc Minh ngừng lại, trán áp trán với cô, anh nhẹ nhàng nhắm mắt, giọng nói đau khổ: "Ôn Noãn, tại sao chúng ta phải đi đến bước đường này!"

Ôn Noãn không biết trả lời thế nào.

Anh không ép cô chỉ là nhẹ nhàng ôm cô

Cô biết tâm trạng của anh không tốt, đành nhỏ giọng nói: "Hoắc Minh, tôi không hận anh, ngược lại có một số việc tôi còn biết ơn anh, nhưng biết ơn là biết ơn, thích là thích… Tôi chỉ không muốn buộc bản thân thêm lần nào nữa!"

Hoắc Minh im lặng nghe.

Anh hoảng hốt nghĩ: Rõ ràng là hiểu những gì cô nói, nhưng anh nghe vào lại thấy trong lòng đau nhói!

Ngay khi bầu không khí đông cứng lại, di động của anh vang lên, là cuộc gọi từ Hoắc Chấn Đông.

Giọng nói của Hoắc Chấn Đông rất gấp gáp: “Hoắc Minh, con mau đến Đông Giao một chuyến đi, bây giờ tình hình bà cụ không được tốt lắm, e rằng đây là lần cuối gặp bà!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK