Khóe miệng Ôn Noãn hơi cong lên: “Anh muốn tôi hỏi thế nào?”
Khi cô nói lời này, có chút ý châm chọc.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm nụ cười nhẹ trên khóe miệng cô, nhìn vô cùng chăm chú vì cô rất ít khi cười trước mặt anh.
Lại thả lỏng như vậy!
Anh không hỏi nữa, tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, giọng hơi khàn: “Đây là công việc trước kia anh đảm nhận, anh không gặp cô ta!”
Ôn Noãn khẽ ừ.
Hoắc Minh vẫn nhìn cô, dường như đang chờ gì đó nhưng cuối cùng lại không đợi được.
Anh không rõ mình muốn phản ứng gì từ cô.
Ghen tuông hay cãi vãt
Nhưng còn tốt hơn là bình thản như này!
Tâm trạng của Hoäc Minh lại trầm xuống, một mặt là bà cụ trong nhà qua đời, mặt khác là thái độ của Ôn Noãn, anh bớt lo lắng hơn nhưng anh tự nhủ.
Đàn ông cần phải bình tĩnh!
Anh muốn làm lại từ đầu với cô, đương nhiên anh cũng để tâm hơn trước.
Trong phòng ngủ chính của biệt thự, Ôn Noãn có phòng thay đồ riêng, Hoắc Minh đã chuẩn bị cho cô một ít quần áo để thay, đều là thương hiệu nhỏ mà bình thường Ôn Noãn thích mặc, thậm chí một số bộ còn có kiểu dáng giống hệt tủ quần áo của côi
Cô luôn thích mang công việc qua, anh đã làm thêm cho cô phòng sách.
Những suy nghĩ chu đáo này của Hoắc Minh, dù sao Ôn Noãn vẫn cảm nhận được.
Tuy không đáp lại nhưng cô sẵn sàng chung sống hòa bình với anh, cho nên tâm trạng anh không tốt thì ít nhiều cô cũng nhường nhịn anh, chẳng hạn như sau bữa tối anh nhất quyết muốn đi phòng nghe nhìn xem phim.
Ôn Noãn khép lại tài liệu. Khi cô đứng dậy, tự nhiên Hoắc Minh nắm lấy đầu ngón †ay của cô, dường như cái chạm nhẹ đó còn cảm động hơn tất
cả những ký ức còn sót lại trong quá khứ!
Trong trí nhớ của Ôn Noãn, rất ít khi Hoắc Minh dịu dàng như vậy.
Anh thích ồn ào trên giường hơn.
Ôn Noãn khẽ giật mình.
Cô không khỏi ngước mắt nhìn anh, Hoắc Minh nhẹ nhàng kéo cô lại gần, ôm lấy vai cô: “Anh bật phim kinh dị rồi, còn tắt đèn nữa, lát nữa chắc chắn em sẽ sợi”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Thật sao? Thật sự đáng sợ như vậy?”
Hoắc Minh thích nhìn cô cười.
Anh dừng lại, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, nhỏ giọng nói: “Em cười lên thật đẹp!”
Ôn Noãn ngượng ngùng: “Không phải anh muốn xem phim sao?”
Hoắc Minh mỉm cười, cầm tay cô dẫn cô xuống tầng.
Mặc dù chỉ là phòng nghe nhìn gia đình nhưng lại khá rộng, khoảng một trăm mét vuông, phía trước có một bộ ghế sô pha chìm đặt trước một màn hình cong khổng lồ.