Anh vươn tay ôm lấy cô, tựa đầu vào cổ cô: “Anh thực sự không muốn em lo lắng về chuyện đó.”
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Trần Nam Phương lo lắng, hỏi: ‘Hà Minh Kỳ và anh đang xảy ra chuyện gì à?”
“Bà xã của anh thật sự thông minh.”
Hà Minh Viễn anh đây sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em, anh không muốn che giấu em bất cứ chuyện gì khiến em phải lo lắng: “Em làm sao đoán được?”
“Hôm nay em cùng Đỗ Thanh Hoa đi dạo phố thì gặp Hà Mộc Y.” Trân Nam Phương nhô cái mũi lên nói: “Cô ấy thực sự được thừa hưởng gen tốt của dòng họ Hà nhà anh, tính cách của cô ấy mang thương hiệu của dòng họ Hà”.
Anh nhướng mày, như thể nghi ngờ.
“Đại gia đình gây ấn tượng mạnh, suy nghĩ thông minh lanh lợi, không có thành thật.”
Hà Minh Viễn hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cúi người cắn vào môi cô: ‘Nam Phương đây là đổi cách mắng anh sao?”
“Em không có! Tại sao anh lại đặt bản thân mình vào vị trí như vậy? Chẳng lẽ bản thân anh cũng ở vị trí thế này sao?”
“Cái miệng nhỏ nhắn này thật lợi hại.” Anh cúi đầu xoa xoa, nói: “Nó khơi dậy ham muốn chỉnh phục của anh. Anh muốn nghe nó phát ra âm thanh cầu xin tha thứ.”
“Anh…’ Không biết xấu hổi Cũng may, anh như nói một chút mà thôi, ngay sau đó đã đổi chủ đề, nói: “Cuối tuần sau chúng ta về nhà cũ ăn cơm đi, bà nội rất nhớ em.”
Trân Nam Phương hơi giật mình, nói: “E rằng em làm không được tốt, hôm nay lại chọc giận Hà Mộc Y.”
“Đừng lo lăng, từ nay anh sẽ giúp em” Anh sờ sờ đầu cô, cong môi cười.
“Làm sao để giúp?”
“Rèn luyện sức mạnh cho cái miệng nhỏ của eml”
Trần Nam Phương tức giận đến mức muốn đánh Hà Minh Viễn!
Anh thật sự là ngày càng không biết xấu hổ, nói chuyện chính sự mà cũng có thể chuyển sang chuyện kial “Không để ý đến anh nữa!” Cô đẩy anh ra, cầm điện thoại di động gọi cho bạn mình Đỗ Thanh Hoa muốn xác nhận tình hình của đối phương.
Không biết làm thế nào mà điện thoại cũng không kết nối.
“Em hỏi anh.” Trân Nam Phương đi về phía Hà Minh Viên: “Hà Mộc Y thích bác sĩ Bách đúng không?”
Anh giang hai cánh tay và ra hiệu cho cô vào vòng tay anh.
Cô giả vờ như không nhìn thấy, thúc giục: “Em hỏi anh đấy.”
Người nọ giật giật cánh tay mình, ý tứ rất rõ ràng, để anh ôm mới trả lời: “Nếu em không chủ động, anh sẽ kiên quyết tới cùng!”
“Hà Minh Viễn!” Khuôn mặt nhỏ tức giận của Trần Nam Phương nhãn lại, tiến lên một bước, đặt bàn tay trắng như bột lên vai anh, cả người cũng bị cuốn đi “Cả ngày anh nghĩ về cái gì vậy?”
“Anh nghĩ về em, anh muốn em.”
Anh thẳng thắn nói rồi lại thở dài một hơi “Giống như toàn bộ đều không đủ.”
Trân Nam Phương mưa dầm thấm lâu hiểu rõ, tuy rằng vân còn thẹn thùng, nhưng cũng không nũng nịu xoắn xít như trước, nhất là sau vụ giết người, ly hôn gần đây, cho nên cô chủ động vòng qua cổ anh.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Trần Nam Phương lo lắng, hỏi: ‘Hà Minh Kỳ và anh đang xảy ra chuyện gì à?”
“Bà xã của anh thật sự thông minh.”
Hà Minh Viễn anh đây sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em, anh không muốn che giấu em bất cứ chuyện gì khiến em phải lo lắng: “Em làm sao đoán được?”
“Hôm nay em cùng Đỗ Thanh Hoa đi dạo phố thì gặp Hà Mộc Y.” Trân Nam Phương nhô cái mũi lên nói: “Cô ấy thực sự được thừa hưởng gen tốt của dòng họ Hà nhà anh, tính cách của cô ấy mang thương hiệu của dòng họ Hà”.
Anh nhướng mày, như thể nghi ngờ.
“Đại gia đình gây ấn tượng mạnh, suy nghĩ thông minh lanh lợi, không có thành thật.”
Hà Minh Viễn hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cúi người cắn vào môi cô: ‘Nam Phương đây là đổi cách mắng anh sao?”
“Em không có! Tại sao anh lại đặt bản thân mình vào vị trí như vậy? Chẳng lẽ bản thân anh cũng ở vị trí thế này sao?”
“Cái miệng nhỏ nhắn này thật lợi hại.” Anh cúi đầu xoa xoa, nói: “Nó khơi dậy ham muốn chỉnh phục của anh. Anh muốn nghe nó phát ra âm thanh cầu xin tha thứ.”
“Anh…’ Không biết xấu hổi Cũng may, anh như nói một chút mà thôi, ngay sau đó đã đổi chủ đề, nói: “Cuối tuần sau chúng ta về nhà cũ ăn cơm đi, bà nội rất nhớ em.”
Trân Nam Phương hơi giật mình, nói: “E rằng em làm không được tốt, hôm nay lại chọc giận Hà Mộc Y.”
“Đừng lo lăng, từ nay anh sẽ giúp em” Anh sờ sờ đầu cô, cong môi cười.
“Làm sao để giúp?”
“Rèn luyện sức mạnh cho cái miệng nhỏ của eml”
Trần Nam Phương tức giận đến mức muốn đánh Hà Minh Viễn!
Anh thật sự là ngày càng không biết xấu hổ, nói chuyện chính sự mà cũng có thể chuyển sang chuyện kial “Không để ý đến anh nữa!” Cô đẩy anh ra, cầm điện thoại di động gọi cho bạn mình Đỗ Thanh Hoa muốn xác nhận tình hình của đối phương.
Không biết làm thế nào mà điện thoại cũng không kết nối.
“Em hỏi anh.” Trân Nam Phương đi về phía Hà Minh Viên: “Hà Mộc Y thích bác sĩ Bách đúng không?”
Anh giang hai cánh tay và ra hiệu cho cô vào vòng tay anh.
Cô giả vờ như không nhìn thấy, thúc giục: “Em hỏi anh đấy.”
Người nọ giật giật cánh tay mình, ý tứ rất rõ ràng, để anh ôm mới trả lời: “Nếu em không chủ động, anh sẽ kiên quyết tới cùng!”
“Hà Minh Viễn!” Khuôn mặt nhỏ tức giận của Trần Nam Phương nhãn lại, tiến lên một bước, đặt bàn tay trắng như bột lên vai anh, cả người cũng bị cuốn đi “Cả ngày anh nghĩ về cái gì vậy?”
“Anh nghĩ về em, anh muốn em.”
Anh thẳng thắn nói rồi lại thở dài một hơi “Giống như toàn bộ đều không đủ.”
Trân Nam Phương mưa dầm thấm lâu hiểu rõ, tuy rằng vân còn thẹn thùng, nhưng cũng không nũng nịu xoắn xít như trước, nhất là sau vụ giết người, ly hôn gần đây, cho nên cô chủ động vòng qua cổ anh.