Anh thật sự đã gắn ra hai chữ “tĩnh dưỡng”, rõ ràng là đang nói cho Đỗ Thanh Hoa nghe.
“Anh có chắc…”
Sau khi tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, Minh Phúc chần chừ hồi lâu mới lên tiếng: “Cậu ba…”
“Có việc gì thế?” Anh nhìn qua và nhíu mày, Ánh mắt của Minh Phúc chợt lóe lên, cũng không trả lời ngay lập tức.
“Anh đi ra ngoài một lát rồi sẽ về ngay, em ở đây ngoan ngoãn nghe lời.”
Hà Minh Viễn dặn dò rồi vội vàng rời đi.
Trần Nam Phương rũ mi mắt xuống và hỏi bạn tốt: “Thanh Hoa! Cậu nói xem sẽ có chuyện gì xảy ra chứ? “
“Hả?” Đỗ Thanh Hoa có chút mơ hồ, dừng lại một giây rồi mới phản ứng lại: “Tớ không biết, có lẽ là đã tìm được chứng cứ có thể khiến Ngô Hà vào tù.”
Cô ấy nói bằng giọng rất hưng phấn: “Cậu ở đây đợi tớ một chút, tớ đi ra ngoài thăm dò một chút rồi sẽ trở về nay.”
“Này… Như vậy cũng không tốt đâu.”
“Có cái gì mà không tốt, lúc này anh †a còn muốn giữ bí mật để tặng cho cậu một sự ngạc nhiên mừng rỡ gì à, đương nhiên là nói cho cậu biết càng sớm càng tốt chứ!” Đỗ Thanh Hoa chạy ra ngoài.
Chỉ là ngoài ý muốn của cô ấy, cũng không phải là Hà Minh Viên đã tìm được chứng cứ mà là Hà Minh Vũ bị ngất xỉul “Chuyện gì đã xảy ra với anh ta vậy?” Đỗ Thanh Hoa nhìn Trịnh Hoàng Bách một cách dò xét: “Trông cơ thể của anh ta rất tốt mà, ngoại trừ việc đầu bị thương ra, đúng không? Anh ta còn bị bệnh nào khác không? “
Đôi mắt đào hoa của của anh ta chợt lóe lên, kéo người vào trong góc hỏi: ‘Chị dâu bảo em tới hỏi sao?”
“Cái gì vậy?” Đỗ Thanh Hoa nắm chặt lấy Trịnh Hoàng Bách và nói: “Nam Phương vẫn còn đang năm ở bên trong, động đậy cũng không thể động, càng không biết là Dạ Hành bị ngất xỉu, chỉ đơn giản là tôi muốn hỏi anh thôi, có trả lời không thì bảo?”
“Không muốn trả lời.” Anh ta sờ sờ mũi: “Sợ em biết rồi sẽ không quản được cái miệng mà nói cho Trân Nam Phương biết.”
“ý anh là sao?” Đỗ Thanh Hoa đến gần, trừng mắt hỏi: ‘Dạ Hành không khỏe mạnh như dáng vẻ của anh ta sao? Chính xác thì anh ta đã bị thương gì vậy?”
“Anh ấy chính là bị cậu út của Trần Nam Phương làm cho bị thương.” Trịnh Hoàng Bách nhíu mày: “Em xem tình huống hiện tại phức tạp hơn rồi đúng không?” Một bên là một người quen qua mạng trong quá khứ, là một người tri kỷ.
Bên còn lại là cháu của kẻ thù.
“Cậu út nào chứ?” Đỗ Thanh Hoa bất mãn: “Nam Phương đã nói, chắc chăn cậu ấy sẽ không trở về nhà họ Tạ.
Ngay cả Hà Minh Viễn cũng không nhắc gì đến thân phận của cậu ấy, sao mà anh còn lo mọi chuyện phức tạp?”
“Được rồi, đừng nổi giận.” Trịnh Hoàng Bách thở dài trong lòng, anh nhéo nhéo vai của Đỗ Thanh Hoa: “Anh nói sai rồi, còn không được sao?”
“Hừ.’ Ai đó đã không chịu được mà bị đánh bại trong bàn tay của cô ấy.
Anh ta hơi nghiêm mặt: “Thanh Hoa à, vì tình cảm của chị dâu và anh Viễn mà suy nghĩ một chút, những chuyện trong quá khứ, nếu như có thể không nhắc tới thì đừng nhắc tới nữa. Tâm tư của anh Viễn vốn rất nhạy cảm.”