Đôi mắt sâu thắm của Hà Minh Viễn †ập trung trên người cô ta, anh dịu dàng gật đầu: “Nếu như cảm thấy không khỏe thì cứ về nghỉ ngơi đi.”
“Khụ khụ.” Ngô Hà quả thật phối hợp ho khan hai tiếng, cô ta cố chấp nói: “Em không về đâu, hiện giờ tập đoàn Kim Địa đang gặp khó khăn, em phải ở lại đây, có thể giúp đỡ anh bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.”
Anh mím chặt đôi môi mỏng của mình, chỉ mong rằng lời nói này là do Trân Nam Phương nói với anh, không kìm nổi ánh mắt nhìn Ngô Hà lại mêm mại thêm vài phần.
“Cô bận gì thì cứ đi đi, ngày mai mọi chuyện sẽ trở lại như cũ thôi.” Hà Minh Viễn tự tin nói: “Sẽ không có thay đổi gì quá lớn cả, sau khi tan làm tôi sẽ đưa cô về nhà.”
Cậu ba Hà Minh Viễn tiếng tăm lây lừng muốn đưa cô ta về nhài Cô ta lại đến gần với mục tiêu của bản thân thêm một chút rồi, hừ, sớm muộn gì cô ta cũng thay thế địa vị của Trần Nam Phương.
Sau khi Ngô Hà quay trở lại chỗ ngồi, khóe miệng nhanh chóng cong lên †ạo thành độ cong rõ nét, nhưng cũng nhanh chóng kiềm chế lại, sau đó lại biên tập ra một câu chuyện cực kỳ có nội hàm đăng lên trang cá nhân, hàm ý chỉ cô ta và Hà Minh Viễn kề vai sát cánh, cùng nhau về nhà.
“Trần Nam Phương, đây là món quà thứ hai tôi dành cho cô trong ngày hôm nay.” Cô ta chống cằm, ánh mắt âm †râm, thoáng nhớ tới dáng vẻ Tô Thanh Nhã: “Muốn chống lại tôi thì chỉ có con đường chết mà thôi.”
GOG GỌC: Chiếc bàn trước mặt cô ta bị gõ nhẹ hai tiếng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hà Minh Kỳ, cô ta lập tức thẳng người lên, nói: “Cậu Minh Kỳ.”
“Cô sợ tôi?” Anh ta hung ác nhìn cô ta, đột nhiên cúi thấp người xuống: “Hay là sợ trong lòng có quỷ?”
“Tôi, tôi không hiểu cậu Kỳ đang nói cái gì?”
“Đương nhiên là cô không hiểu rồi.”
Hà Minh Kỳ nhún vai, lộ ra biểu cảm lả lơi: “Hôm nay cùng anh ba của tôi về nhà, ngày mai lại cùng tôi đi uống rượu, cô thấy sao?”
Không đợi Ngô Hà trả lời, ý cười của anh ta càng thêm đậm, nhưng trong ánh mắt lại không có ý cười: “Cô không có quyên từ chối đâu.”
“… Được.” Ngô Hà khế cắn môi: “Cậu Kỳ nén bi thương.”
“Cách thức để nén bi thương của tôi không chỉ ở lời nói, ngày mai cô sẽ biết thôi.” Nói xong, anh ta xoay người gõ cửa đi vào phòng làm việc của Hà Minh Viễn.
Hai mắt Ngô Hà đảo qua đảo lại…
Mà lức này, Đỗ Thanh Hoa ở nhà họ Trịnh gần như phát nổ, cô ấy gõ mạnh vào màn hình điện thoại: “Tên Minh Viễn khốn kiếp, có phải đầu anh ta bị úng nước rồi không? Thực sự ở cùng với Ngô Hà rồi? Vậy tại sao còn dính vào Nam Phương của chúng ta cơ chứ?”
“Chỉ là một bài đăng trên trang cá nhân của cô ta mà thôi, lại còn là do bạn trai cũ của cô chia sẻ lại.” Trịnh Hoàng Bách oán hận nói: “Không cần thiết phải xem là thật chứ?”
“Chết tiệt!” Cô ấy trừng mắt, giơ năm đấm lên nói: “Sao cơ? Anh đang nói giúp cho tên Minh Viễn khốn kiếp đó sao?”
“Tôi chỉ muốn nhắc cô, đem chút lý trí khi làm việc của cô đặt vào cuộc sống hàng ngày, như thế cô sẽ sống vui vẻ hơn đó.”
“Anh quan tâm đến việc tôi có vui vẻ hay không sao?” Đỗ Thanh Hoa liếc mắt nhìn Trịnh Hoàng Bách.
Anh ta nhìn sang chỗ khác, sắc mặt có chút thiếu tự nhiên.