“Nghe nói quan hệ của chị dâu và Tô Thanh Nhã rất tốt à?”
Trần Nam Phương ngạc nhiên nhìn về phía anh ta, không biết nên trả lời thế nào. Nếu cô nói tốt thì hơi trái lương tâm, nếu nói tốt, dường như quan hệ giữa Tô Thanh Nhã và Trịnh Hoàng Bách hơi thân mật.
“Không thể nói à?”
“Không phải!” Cô nghĩ ngợi mấy giây rồi mở miệng trả lời: “Chị ấy là đàn chị khóa trên của tôi!”
Trong nháy mắt, trên mặt Trịnh Hoàng Bách lóe lên nhiều vẻ mặt phức †ạp, có vẻ thoải mái lại có vẻ bất ngờ.
“Chị dâu! Chị còn nhớ một thời gian trước, anh Minh Viễn để chị đến Đế Hào chứ?”
Trần Nam Phương hơi nhíu mày, lập tức biết anh ta muốn hỏi gì. Xem ra quan hệ giữa anh ta và Tô Thanh Nhã cũng không vững chắc như cô nghĩ. Mà cũng đúng thôi, mấy anh chàng nhà giàu có mấy ai chuyên tình chung thủy, loại đàn ông đó đúng là sinh vật quý hiếm.
“Tô Thanh Nhã đã làm bạn bên cạnh chị cả đêm sao?” Trịnh Hoàng Bách tiếp tục hỏi.
Mà Hà Minh Viễn nhìn vẻ mặt cô liên tục thay đổi, trước đây anh chưa bao giờ chú ý rằng cô là một con người trong suốt như thủy tinh, không những không biết cách mở miệng nói dối, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không biết.
Trần Nam Phương lắc đầu một cái, cô cũng không dám nói dối trước mặt Hà Minh Viễn, hơn nữa với năng lực của anh ta, anh ta hoàn toàn toàn có thể dễ dàng điều tra về Tô Thanh Nhã. Hỏi mình cũng vì muốn tìm đường tắt, thuận tiện khảo sát một chút mà thôi.
“Chị dâu có biết cô ấy hẹn ai không?”
Trần Nam Phương không nhịn được ngẩng đầu đối mặt với Trịnh Hoàng Bách, sau đó cô nhanh chóng thua trận.
“Không muốn trả lời cũng được.” Hà Minh Viên ôm lấy bả vai cô.
Cô cũng không cho là anh đang nói chuyện giúp cô, cô lập tức tỏ thái độ: “Tôi nói… Chị ấy hẹn Hà Minh Kỳ.”
“Chị nhìn thấy hai người họ cùng nhau ra ngoài sao?”
“Không phải! Thật ra tôi đã đi vào, sau đó hoảng sợ đi ral”
Trân Nam Phương vừa dứt lời, lập tức rước lấy hai ánh mắt vô cùng sắc bén.
Trịnh Hoàng Bách nhìn chằm chăm vào cô và suy nghĩ ý nghĩa của bốn chữ “Hoảng sợ đi ra”.
Mà Hà Minh Viễn lại cảm thấy khó hiểu cộng thêm đau lòng. Nếu ngày đó cô thật sự đi vào, với tâm tình của anh lúc đó, có khi anh thật sự làm ra chuyện gì với cô.
“Chị dâu! Tô Thanh Nhã và Hà Minh Kỳ làm gì sao?”
Trần Nam Phương không nói ra được, thậm chí cũng không muốn nhớ lại, cô không tự chủ rụt rụt vào lòng Hà Minh Viễn: “Tôi…”
“Được rồi! Cậu về đi!” Người nào đó ra lệnh, cánh tay dài càng dùng sức ôm cô vào ngực mình.
Trịnh Hoàng Bách lại xấu hổ sờ sờ lên chóp mũi, cũng không tiếp tục tra hỏi mà còn mở miệng nói tiếng cám ơn: “Nếu không có chị dâu giúp đỡ, lần này tôi đã bị đùa bỡn rồi.”
Trần Nam Phương lập tức sửng sốt, biết mình đã xen vào chuyện của anh ta và Tô Thanh Nhã, nhưng mà ái ngại Hà Minh Viễn nên cô ta cũng muốn nói rõ ràng: “Bác sĩ Bách nói quá lời rồi, anh là bạn của chồng tôi, tất nhiên tôi phải giúp một tay.”