“Hôm qua, vì sao Trịnh Hoàng Phong ở Câu lạc bộ Gia Thành ở Thâm Thành?”
Nghe cái tên này thì rõ ràng có thể nhận ra hơi thở quanh thân người nào đó đã lập tức thay đổi, anh lạnh lùng nói: “Anh nhất định phải dạy dỗ anh ta một trận mới được!”
“Anh ta… Hôm qua anh ta say rồi.
“Nam Phương không muốn nghĩ xấu về Trịnh Hoàng Phong: “Hai ly nước đó là do nhân viên phục vụ đưa vào, em cảm thấy không phải anh ta đã sắp đặt trước.”
Về phần “anh ta” trong miệng Trịnh Hoàng Phong là ai thì cô cũng không biết.
“Mặc kệ có phải do anh ta sắp đặt hay không, anh ta không được phép tơ tưởng đến em! Nếu không phải còn phải quan tâm nể mặt nhà họ Trịnh, chắc chắn Hà Minh Viễn sẽ cho người đánh Trịnh Hoàng Phong một trận: “Dù sao anh cũng sẽ phải dạy cho anh ta một bài học.”
“Là do em không tốt.’ Nam Phương rũ mi mắt xuống và thở dài, đến lúc đó thì ngay cả làm bạn bè cũng không được nữa, nhưng mà trên đời này không có nếu như, trước mắt chỉ có thế khuyên bảo Trịnh Hoàng Phong nhiều hơn.
“Không liên quan gì đến eml” Hà Minh Viễn ôm chặt lấy cô một lần nữa, vô cùng bao che tuyên bố: “Em là người phụ nữ của anh, lần sau ai dám nhìn em, anh sẽ lập tức móc mắt bọn họ ra luôn!”
“Anh… Nói bậy bạ! “Nam Phương nhíu mày: “Anh đừng cực đoan như vậy chứt”
Lúc nói lời này, người đầu tiên cô nghĩ đến lại là Tạ Đình Nam, sau này có cơ hội có thể hiểu rõ hơn về quá khứ của Tạ Đình Nam.
Reng reng reng reng…
Hà Minh Viễn buông tay để lấy điện thoại di động, bình tĩnh nghe máy rồi sau đó lại nhanh chóng kết thúc cuộc gọi nhưng mà lại không hề nói một chữ nào hết.
Trân Nam Phương cũng không hỏi nhiều, cô vẫn còn chưa bình tĩnh lại.
Cứ như vậy qua mấy ngày, Hà Minh Viên vấn luôn ở bên cạnh cô làm cho Đỗ Thanh Hoa đều ghen tị, thừa dịp anh không có ở đây, cô ấy chạy tới.
“Nam Phương! Hai người đã làm lành rồi à2”
“Tớ…” Trần Nam Phương cứng họng, cô không ngờ cô và Hà Minh Viễn lại hòa giải như thế này.
Nhớ trước đây cô đã thất vọng biết bao khi anh đệ đơn ly hôn!
Tuy nhiên, cô không hối hận, không làm ra vẻ.
Sự việc bị đánh thuốc lần này khiến cô nhận thức rõ hơn ở trái tim mình, cô yêu Hà Minh Viễn, dù không có anh thì cô cũng không thể chấp nhận người đàn ông khác.
“Được rồi, đừng xấu hổ nữa!” Đỗ Thanh Hoa vòng tay ôm lấy cô bạn thân: “Năm nay cũng phải tính toán mà sống, thích chính là thích, không thích thì đạp đổi”
“Cậu à!” Trần Nam Phương cúi xuống gần đầu bạn mình: “Cậu nên quý trọng bác sĩ Bách đi, tớ thấy anh ta đối xử với cậu rất tốt.”
“Tớ thấy còn không bằng một nửa tên khốn kiếp” Đỗ Thanh Hoa khit mũi hai lần: “Tớ có thể thấy rõ ràng. Mặc dù tên đó phần lớn thời gian là phiền phức, nhưng trong ánh mắt đó ngoại trừ cậu ra thì không chứa một ai khác, lòng dạ anh ta rõ như ban ngày.”
“Có sao?” Trần Nam Phương không cảm thấy cô ấy nói như vậy là phóng đại.
Không đợi Đỗ Thanh Hoa kịp trả lời thì đã nghe thấy chuông điện thoại reo, mở ra xem thì lại bị sốc!
“Làm sao vậy?”
Nghe cái tên này thì rõ ràng có thể nhận ra hơi thở quanh thân người nào đó đã lập tức thay đổi, anh lạnh lùng nói: “Anh nhất định phải dạy dỗ anh ta một trận mới được!”
“Anh ta… Hôm qua anh ta say rồi.
“Nam Phương không muốn nghĩ xấu về Trịnh Hoàng Phong: “Hai ly nước đó là do nhân viên phục vụ đưa vào, em cảm thấy không phải anh ta đã sắp đặt trước.”
Về phần “anh ta” trong miệng Trịnh Hoàng Phong là ai thì cô cũng không biết.
“Mặc kệ có phải do anh ta sắp đặt hay không, anh ta không được phép tơ tưởng đến em! Nếu không phải còn phải quan tâm nể mặt nhà họ Trịnh, chắc chắn Hà Minh Viễn sẽ cho người đánh Trịnh Hoàng Phong một trận: “Dù sao anh cũng sẽ phải dạy cho anh ta một bài học.”
“Là do em không tốt.’ Nam Phương rũ mi mắt xuống và thở dài, đến lúc đó thì ngay cả làm bạn bè cũng không được nữa, nhưng mà trên đời này không có nếu như, trước mắt chỉ có thế khuyên bảo Trịnh Hoàng Phong nhiều hơn.
“Không liên quan gì đến eml” Hà Minh Viễn ôm chặt lấy cô một lần nữa, vô cùng bao che tuyên bố: “Em là người phụ nữ của anh, lần sau ai dám nhìn em, anh sẽ lập tức móc mắt bọn họ ra luôn!”
“Anh… Nói bậy bạ! “Nam Phương nhíu mày: “Anh đừng cực đoan như vậy chứt”
Lúc nói lời này, người đầu tiên cô nghĩ đến lại là Tạ Đình Nam, sau này có cơ hội có thể hiểu rõ hơn về quá khứ của Tạ Đình Nam.
Reng reng reng reng…
Hà Minh Viễn buông tay để lấy điện thoại di động, bình tĩnh nghe máy rồi sau đó lại nhanh chóng kết thúc cuộc gọi nhưng mà lại không hề nói một chữ nào hết.
Trân Nam Phương cũng không hỏi nhiều, cô vẫn còn chưa bình tĩnh lại.
Cứ như vậy qua mấy ngày, Hà Minh Viên vấn luôn ở bên cạnh cô làm cho Đỗ Thanh Hoa đều ghen tị, thừa dịp anh không có ở đây, cô ấy chạy tới.
“Nam Phương! Hai người đã làm lành rồi à2”
“Tớ…” Trần Nam Phương cứng họng, cô không ngờ cô và Hà Minh Viễn lại hòa giải như thế này.
Nhớ trước đây cô đã thất vọng biết bao khi anh đệ đơn ly hôn!
Tuy nhiên, cô không hối hận, không làm ra vẻ.
Sự việc bị đánh thuốc lần này khiến cô nhận thức rõ hơn ở trái tim mình, cô yêu Hà Minh Viễn, dù không có anh thì cô cũng không thể chấp nhận người đàn ông khác.
“Được rồi, đừng xấu hổ nữa!” Đỗ Thanh Hoa vòng tay ôm lấy cô bạn thân: “Năm nay cũng phải tính toán mà sống, thích chính là thích, không thích thì đạp đổi”
“Cậu à!” Trần Nam Phương cúi xuống gần đầu bạn mình: “Cậu nên quý trọng bác sĩ Bách đi, tớ thấy anh ta đối xử với cậu rất tốt.”
“Tớ thấy còn không bằng một nửa tên khốn kiếp” Đỗ Thanh Hoa khit mũi hai lần: “Tớ có thể thấy rõ ràng. Mặc dù tên đó phần lớn thời gian là phiền phức, nhưng trong ánh mắt đó ngoại trừ cậu ra thì không chứa một ai khác, lòng dạ anh ta rõ như ban ngày.”
“Có sao?” Trần Nam Phương không cảm thấy cô ấy nói như vậy là phóng đại.
Không đợi Đỗ Thanh Hoa kịp trả lời thì đã nghe thấy chuông điện thoại reo, mở ra xem thì lại bị sốc!
“Làm sao vậy?”