Đôi chân dài của Minh Viên bước tới, anh ngồi lên ghế, mắt phượng sâu như biển, tối tăm làm cho người ta nhìn không rõ cảm xúc bên trong, im lặng suy nghĩ khoảng ba mươi giây rồi sau đó anh mới nói: ‘Nam Phương! Chúng †a ly hôn đi.”
“..” Cô hoàn toàn sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm, còn ngốc nghếch hỏi một câu: “Anh… Anh nói cái gì vậy?”
“Tôi nói chúng ta ly hôn đi. Giọng nói khàn khàn của anh vang lên trong sự nghẹn lời của cô.
Nam Phương ngạc nhiên và hoảng sợ nhìn Hà Minh Viên, khiếp sợ đến mức ngay cả cảm xúc vui vẻ ban nấy cũng không còn nữa.
“Mấy ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ, vân cảm thấy rằng chúng ta không thích hợp nữa.” Mặt anh không chút thay đổi, đôi môi mỏng giống như một con dao đâm vào vết thương chưa khỏi hẳn của cô: “Đây là thỏa thuận ly hôn, em nhìn xem, nếu cảm thấy bồi thường không đủ, anh sẽ…”
“Anh mau đi đi! lát nữa em sẽ ký.
Nam Phương khó khăn chớp chớp mắt, cố gắng khống chế toàn thân đang vô cùng đau đớn.
Đáy mắt Hà Minh Viễn xẹt qua vẻ đau đớn như trái tim bị xé rách nhưng lại bị anh kìm nén gắt gao. Anh đứng dậy đi ra ngoài mà không có một chút lưu luyến nào.
Chỉ là còn chưa đi ra ngoài đã nghe một tiếng bịch… Nam Phương ngã xuống khỏi giường bệnh!
Trong lòng Đỗ Thanh Hoa âm thâm giận đến nỗi muốn giết người, rõ ràng Nam Phương đã có thể đi lại rồi, sao đột nhiên lại bị đẩy vào phòng cấp cứu?
“Hà Minh Viên! Nếu Nam Phương có việc gì, tôi, tôi sẽ giết chết anh đấy!” Cô ấy gào lên: “Anh không muốn đến thì đừng đến, vừa đến đã đòi ly hôn với cậu ấy, kiếp trước cậu ấy đã mắc nợ anh sao?”
Trịnh Hoàng Bách ôm lấy Đỗ Thanh Hoa từ phía sau và khuyên nhủ: “Đừng ồn ào nữa. Ngoan nào! Nếu không đợi lát nữa thì lại đến lượt Nam Phương lo lắng cho em.”
“Anh đừng tưởng rằng trong lòng tôi không biết, mặt ngoài là anh đang khuyên tôi, kỳ thật trong lòng lại âm thâm hướng về phía tên khốn kiếp kia, dựa vào cái gì mà tôi không thể nói, bạn tốt của tôi nằm đang trong phòng cấp cứu đấy! Anh ta không đau lòng nhưng tôi đau lòng!” Đỗ Thanh Hoa khóc nức nở.” Nam Phương… Cậu ấy không nợ ai, cậu ấy rất tốt bụng như vậy mà cuối cùng phải chịu đau đớn như thế này.”
Trịnh Hoàng Bạch vuốt ve đầu cô, ánh mắt liếc nhìn người đàn ông đứng thẳng như pho tượng bên kia.
Còn người đàn ông này lại nợ ai chứ?
Khó khăn lắm mới yêu một cô gái, nhưng cuối cùng đó lại là người trong lòng của anh trai anh taI Đúng là tạo hóa thích trêu đùa con người!
“Chị ấy sẽ ổn thôi.” Trịnh Hoàng Phong gian nan mở miệng, khuyên hai người trước mặt.
Lúc đèn phòng cấp cứu tắt đi, Hà Minh Viễn lập tức xoay người, mắt phượng tối tăm nhìn Đỗ Thanh Hoa: “Chờ cô ấy hồi phục xong thì hãy để cô ấy ký thỏa thuận ly hôn. “
“Hà Minh Viễn! Anh chính là một tên khốn kiếp, vô cùng khốn kiếp! Lúc nào đề cập đến vấn đề ly hôn không được, hết lần này đến lần khác anh nói ngay lúc này!” Đỗ Thanh Hoa sửng sốt nửa ngày mới rống lên: “Tôi nguyền rủa anh chết luôn đi!
Thâm Thành Trần Nam Phương trực tiếp ký vào đơn ly hôn.
Cô biết Minh Viễn là đang lo lắng điều gì, anh không tin vào tình cảm giữa cô và Dạ Hành, anh lại càng không tin tương lai sau này cô có thể xử lý chuyện này.