Điều này có nghĩa là mọi thứ đều do Ngô Hà chủ mưu châm ngòi chia rẽ, anh không có quan hệ gì với cô ta, cũng không hề coi cô ta là ánh trăng sáng trong lòng sao?
Trong lòng Trần Nam Phương cảm thấy ngọt ngào, nhưng vị ngọt ấy không đọng lại dù chỉ một giây.
“Nhưng anh đã hứa sẽ chăm sóc cô ta đến hết cuộc đời.” Giọng nói trầm ấm của anh dễ nghe tột cùng, nhưng những gì anh nói như mổ xẻ nội tâm người khác, lại thật tàn nhãn đến vô cùng.
Anh đã hứa với Ngô Hà rằng sẽ chăm sóc cô ấy mãi mãi!
Trần Nam Phương quá kinh ngạc không kịp phản ứng…
“Nam Phương.” Minh Viễn nghiến răng: “Nhưng anh là của em.”
“Em không cần anh như vậy!” Cô dùng hết sức đẩy anh ấy ra: “Rốt cuộc anh cho rằng em dễ bắt nạt vậy sao?”
Cô ấy nhút nhát và yếu đuối, nhưng không có nghĩa là cô ấy không có trái tim, không biết buồn, cũng không phản kháng!
Làm sao anh có thể dễ dàng nói ra những điều như vậy, anh xem cô là người vợ như thế nào? Chắc là người vợ đáng thương nhất trên đời, cũng đáng bị chế nhạo nhất trên đời này!
“Nam Phương…”
“Đừng gọi eml” Cô mất kiểm soát hét lên: “Em không muốn gặp lại anh nữa!”
Cô thậm chí còn không mang theo túi, cứ thế lao ra khỏi văn phòng, lúc trốn vào thang máy, nước mắt cô đã tuôn rơi.
Lúc này, Hà Minh Viễn trong phòng làm việc cũng ảm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, anh biết cô sẽ không chấp nhận nếu anh nói ra sự thật, nhưng đó là lời hứa của anh với anh trai của anhI Không ai có thể thay đổi được!
Ngay cả Nam Phương cũng không.
“Trần Nam Phương, con nhỏ tỉ tiện đó thật không biết xấu hổ!” Ngô Hà chọc mạnh vào con búp bê trên tay: “Hảẳn là cô ta đã giật dây Hà Minh Viễn băng cách quyến rũ anh ấy, nếu không thì làm sao anh ấy lại không giữ lời hứa?”
Nói xong, cô ta lại lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ: “Không phải là Hà Minh Viên phát hiện ra điều gì rồi đó chứ?”
“Không thể! Không thể!” Năm đó việc cô ấy làm được không thể nói là hoàn toàn không có một kế hở, nhưng khẳng định sẽ không để người khác phát hiện!
“Làm thế nào bây giờ?” Ngô Hà hai †ay nắm chặt vẻ mặt dữ tợn: “Minh không bao giờ để cho Trần Nam Phương thành công, minh xứng đáng với tất cả vinh hoa phú quý!
Cô ta phải nghĩ ra một giải pháp.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Reng reng rengl”
Ngô Hà thu lại suy nghĩ, khi nhìn thấy chữ “Thanh Nhã” ở phần tên người gọi, khóe miệng cô ta đột nhiên giật giật.
“Chị Thanh Nhã.” Cô ấy thì thào: “Em tưởng chị quên em rồi cơi”
“Ngô Hà, em đang nói cái gì vậy?”
Một giọng nói tao nhã từ đầu bên kia truyền đến: “Em không sao chứ? Sao chị nghe nói em bị chuyển việc rồi?”